Quay Về Bên Anh Em Nhé - Chương 239
“Vậy sợ là em trai cũng không thể giữ chị được”, Trần Minh Tuấn kéo thấp mũ lưỡi trai xuống: “Chị ba, em cũng là muốn tốt cho chị.”
“Tốt cho tôi, vì vậy lừa tôi đến đây?”
“Em cũng hết cách, em cần tiền.” Trần Minh Tuấn nói, “Rất nhiều, rất nhiều tiền, chị không có, em vốn dĩ muốn tìm chị, để cho anh rể bỏ ra một ít, nhưng chị hai nói chị ấy có một cách chỉ cần cực khổ một lần là có thể nhàn nhã suốt đời.”
Trần Hà Thu im lặng xoay đầu đi, nhắm mắt không nhìn hắn ta nữa.
Trần Minh Tuấn thấy cô không phản ứng, gọi: “Chị ba?”
“Đừng gọi tôi là chị ba, kể từ lúc hôm nay cậu gọi cuộc điện thoại đó cho tôi, tôi đã không có đứa em trai là cậu.” Trần Hà Thu không hề xoay đầu, đổi tư thế để chịu đựng sức nặng của cơ thể.
Trần Linh Nhi phía bên kia cũng bị treo lên cao, Trần Hà Thu đại khái đã đoán được cô ta muốn diễn vở kịch gì, cũng biết được vở kịch này một khi đã diễn, Nguyễn Hoàng Phúc sẽ đưa ra lựa chọn gì, cô không hề ôm bất kì hi vọng nào, thì cần gì phải dây dưa nhiều với Trần Minh Tuấn.”
Trần Linh Nhi đã bị treo 10 phút, có chút không chịu nổi: “Minh Tuấn em đi xem thử, tại sao người vẫn chưa tới? Tay của chị sắp gãy rồi.”
Đang nói, bên ngoài có người vội vã chạy về: “Đến rồi đến rồi, Nguyễn Hoàng Phúc đến rồi!”
Mấy phút sau, bóng dáng cao lớn của Nguyễn Hoàng Phúc xuất hiện ở ngoài cửa, ánh trăng trải dài bóng anh, kéo đến tận cuối căn phòng nhỏ.
“Hoàng Phúc!” Trần Linh Nhi hét lên: “Cứu em…”
Trần Hoàng Phúc liếc nhìn cô một cái, đưa mắt nhìn về phía Trần Hà Thu bên kia, vẻ mặt nghiêm nghị: “Lần này lại định chơi trò gì vậy?”
Trần Linh Nhi đau khổ nói: “Hoàng Phúc, Minh Tuấn nó còn nhỏ, anh đừng làm hại nó, nó chỉ là muốn một chút tiền mà thôi…”
Nguyễn Hoàng Phúc nhướng mày: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là cậu nhỏ, thủ đoạn cũng lợi hại đó, bắt cóc hai người chị đến tống tiền?”
Trần Minh Tuấn vừa nhìn thấy bộ vest phẳng phiu trên người Nguyễn Hoàng Phúc, hai mắt liền sáng rỡ: “Anh rể, em trai gần đây kẹt chút đỉnh, đến công ty tìm anh, trợ lý của anh luôn nói rằng anh không có ở đó, em trai hết cách, đành phải mời hai chị đến. Cho dù anh là anh rể thứ hai hay anh rể thứ ba, thì cũng đều là anh rể, anh nói sao?”
Nguyễn Hoàng Phúc chẳng nói chẳng rằng, cất bước chân đầu tiên, chậm rãi đi về phía hắn: “Nếu tôi không cho thì sao? Cậu định làm gì?”
Trần Minh Tuấn ngắm nghía đầu sợi dây điện thoại, tay kia cầm điếu thuốc, đung đưa đầu thuốc đỏ cam quanh sợi dây: “Anh rể, hai sợi dây này trong tay tôi, chỉ cần đốt đứt đi, hai người kia sẽ ngã từ độ cao của tầng ba xuống, người thương hoa tiếc ngọc như anh, sẽ không trơ mắt nhìn hai chị của tôi biến thành kẻ tàn phế chứ?”
“Bọn họ là chị của cậu, không phải của tôi, ngã tàn phế có liên quan gì đến tôi?” Nguyễn Hoàng Phúc trái ngược với trạng thái bình thường, chìa tay nói: “Còn thuốc không, cho tôi một điếu”.
Trần Minh Tuấn sửng sốt, có phần không đoán được rốt cuộc trong đầu Nguyễn Hoàng Phúc đang suy tính điều gì, vừa rút điếu thuốc trong hộp đưa cho anh vừa nói: “Anh rể đang đùa với tôi sao?”
Nguyễn Hoàng Phúc cầm lấy điếu thuốc, trực tiếp mồi lửa từ điếu thuốc trên tay hắn ta, hút một hơi: “Đùa gì chứ? Chẳng qua chỉ là hai người phụ nữ mà thôi, chỉ cần có tiền, muốn loại phụ nữ nào mà không được? Trần Minh Tuấn, tôi đoán cậu muốn không phải là một con số nhỏ đúng chứ? Dùng số tiền này, có đủ để tôi chơi mười cô?”
Trần Minh Tuấn nét mặt u ám: “Anh rể, tôi không đùa đâu”.
“Tôi cũng không đùa” Nguyễn Hoàng Phúc ngẩng mặt, nheo mắt nhìn Trần Linh Nhi: “Linh Nhi à, tôi vốn định nuôi cô cả đời, là do em trai cô không cho cô sống, tôi cũng hết cách”.
“Không!” Trần Linh Nhi sắc mặt tái nhợt: “Hoàng Phúc, chân tướng năm đó anh muốn biết không? Lúc đó em có mặt ở hiện trường! Chỉ cần anh cứu em, em sẽ nói hết tất cả cho anh biết!”
Nguyễn Hoàng Phúc nhả một làn khói, quay sang nhìn Trần Hà Thu: “Em nói xem?”
Vở diễn của mấy người bọn họ, Trần Hà Thu vẫn luôn cam chịu phối hợp, cô cũng đã quen làm vai phụ rồi.
“Tôi chẳng có gì đáng để nói.”
Nguyễn Hoàng Phúc ngầm tức giận: “Thật sự là không có? Nếu như em đồng ý nói ra chân tướng, tôi sẽ cứu em”.
Trần Hà Thu đột nhiên mở to mắt, bắt gặp ánh mắt mãnh liệt của anh.
Bốn mắt tương giao, cô nhìn ra được sự nghiêm túc và kiên định từ ánh mắt anh.
“Nguyễn Hoàng Phúc, lần này, anh sẽ tin tôi chứ?”
Không hề do dự, Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Tôi tin, chỉ cần em nói, tôi sẽ tin”.
“Hoàng Phúc, anh đừng nghe cô ta nói, cô ta là đồ dối trá!” Trần Linh Nhi hét lớn: “Trần Hà Thu, chị cả đã chết rồi, cô còn muốn giành công của chị ấy ư?”
Trần Hà Thu vờ như mắt điếc tai ngơ với những lời này, mở miệng, vẫn luôn nhìn xuống phía Hoàng Phúc, không biết là khóc hay cười: “Trần Hoàng Phúc, anh yêu chị cả không?”
Trần Hoàng Phúc nhíu chặt mày: “Có liên quan đến chuyện này sao?”