NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả - Chương 618 Vừa rồi hình như có người muốn quyết đấu với tôi

  1. Home
  2. Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
  3. Chương 618 Vừa rồi hình như có người muốn quyết đấu với tôi
Prev
Next

Chương 618: Vừa rồi hình như có người muốn quyết đấu với tôi
Mặc dù thương thế của ông ta không nặng, nhưng cho dù có trở về tĩnh dưỡng, không mất dăm ba tháng thì khó có thể khôi phục. Lý Dục Thần vừa nhấc tay đã chữa khỏi thương thế của ông ta, khiến ông ta cảm thấy vò cùng thần kỳ, đồng thời càng thêm bội phục.
“Cảm ơn cậu Lý!1’, Bách Phú Minh khom người cúi đầu, lần này là thành tâm thành ý: ■’Cậu Lý, nếu sau này có rảnh, mời cậu đến Kim Lăng một lần, tòì sẽ gỉớỉ thiệu SƯ phụ tỏi cho cậu. Từ trước đến nay sư phụ tôi vẩn luồn tán thưởng những người trẻ tuổi có tàì, cậu Lý còn trẻ mà đã có tu vi như thế, chắc hẳn sư phụ tôi rất hân hạnh được làm quen với cậu”.
Lý Dục Thần gật đầu nóỉ: “Được, có cơ hội tôi nhất định sẽ đi”.
Nói xong, anh liền đi về hướng Hà Trường Xuân và Liều Kim Sinh ở một bên.
Liều Kim Sinh cụt mất một cái tay, Hà Trường Xuân thì cụt hết mười ngón, cộng thêm về sau bảy đánh một, một kiếm của Itazura Kazuyoshi cũng là hai người phải chịu đựng nhiều nhất, cho nên thương thế đã nặng
hơn rất nhiều.
Lý Dục Thần cũng không nhiều lời, phất tay lên, một cơn gió cuốn phần tay cụt dưới đất lẻn nối vào cơ thể bọn họ, lại lấy thủ pháp trợ giúp bọn họ khơi thông chân khí, chữa trị kình mạch trong cơ thể bị tổn thương.
Trong lòng Hà Trường Xuân và Liều Kim Sinh đều vô cùng phức tạp, vừa kinh ngạc trước thủ đoạn thần kỳ của Lý Dục Thần, lại cảm khái với thái độ thản nhiên không so đo hiềm khích lúc trước của anh.
Phải biết, vừa rồi lúc ăn cơm trưa Liều Kim Sinh còn xảy ra xung đột với Lý Dục Thần. Mà Hà Trường Xuân còn bới vì quan hệ với Viên Thọ Sơn, hiến nhiên là đứng ờ phía đối địch với Lý Dục Thần.
Nhưng anh thì sao, chẳng những không mượn uy lực một kiếm diệt Oa đế làm khó dề chế giều bọn họ, còn giúp bọn họ trị thương mà không hề có chút do dự nào, tấm lòng này, khí chất này sao có thể không khiến người ta khâm phục được!
ở đây đều là người sáng suốt, hai người Liều, Hà còn là Tồng Sưcảnh giới Tiên Thiên, gỉờ phút này càng bội phục dập đầu xuống đất với Lý Dục Thần.
Sau khi nối lại tay cụt, Lý Dục Thần cho bọn họ mỗi người một vién đan dược: “Sau khi sử dụng hãy điều tức cho tốt, lấy công lực của các ông, rất nhanh sẽ có thể phục hồi như lúc ban đầu”.
Hà Trường Xuân thở dài, nói: “Hà mổ vô cùng hổ thẹn ! Cậu Lý vừa có thủ đoạn thần tiên lại hiệp can nghĩa đảm, đúng là xứng đáng với danh xưng Đại Tông Sư. Kế từ hôm nay, Nam Giang sẽ không còn tên của Hà Tông Sư nữa. Hà mổ sẽ về núi Thành Hoàng bế quan, từ đây chỉ hỏi thiên đạo, không hỏì thế sự. Nếu như cậu Lý có vỉệc, có thể tới Thành Hoàng Các núi Thành Hoàng tìm tôi. Hà mồ nợ cậu một mạng, núi đao biển lửa, quỷ thành ma vực, tôi cũng sẽ không chối từ!”
Vừa dứt lời, ông ta liền cúi đầu thật sâu với Lý Dục Thần, sau đó quay người rời đi trong những tiếng thổn thức của mọi người.
Điều này khiến Viên Thọ Sơn ở một bên càng thêm chấn động và tuyệt vọng, ông ta ngơ ngác nhìn bóng lưng Hà Trường Xuân, muốn gọi, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn không phát ra được âm thanh gì, muốn đi cùng nhưng hai chân lại như rót chì, không thể cất bước.
Liều Kim Sinh cũng cúi đầu với Lý Dục
Thần, nói: “Cậu Lý, lúc trước có nhiều đắc tội, xỉn thứ cho Liễu mổ có mắt không biết Thái Sơn. Cậu oai phong như thần, đẫ cứu võ lâm Nam Giang chúng tôi khỏi nguy hiếm, là Đại Tông SƯ SỐ một Nam Giang. Tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cũng nguyện trừ bỏ danh xưng Tông Sư. Nếu Đại Tông Sưcó rảnh rỗi, mờỉ cậu đến thành phố Dũng làm khách, tôi sẽ quét dọn giường chiếu tiếp đón Đại Tông Sư ghé chơi”.
Hà Trường Xuân là thật lòng, Lý Dục Thần có thế cảm nhận được, cho nên anh không hề nói gì.
Hà Trường Xuân năm nay đẫ hơn chín mươi, trờ về bế quan, nếu có thể khám phá ra sinh tử trước trăm tuổi thì còn có thể tiến thêm một bước, nếu không cái gọi là võ hồn cuối cùng cũng chỉ là hư ảo thôi.
Nhưng Liều Kim Sinh lại là nửa thật nửa giả. Một phương diện bời vì Hà Trường Xuân nói như vậy, ông ta nhất định phải làm theo. Một phương diện khác, cũng là quan trọng nhất, là năng lực của Lý Dục Thần đã khiến ỏng ta chấn động, cũng khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.
Lý Dục Thần nói: “Nhà họ Liều thành phố Dũng sao, tôi sẽ đi. Chẳng những muốn đi,
còn muốn lấy một thứ. Tốt nhất là ông nên giấu kỹ vào”.
Liều Kim Sinh thay đổi sắc mặt trong lòng đã hiểu ra, nhưng vần giả bộ như không biết nói: “Đại Tỏng Sư muốn cái gì? Chỉ cần là thứ mà nhà họ Liều có, nhất định tôi sẽ dùng hai tay dâng lên”.
Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: “Liễu Kim Sinh, tô ĩ giúp ông trị thương cũng không phải là đại nghĩa giang hồ gì, là vì tôi đang nế mặt hai chuyện. Thứ nhất, là bởi vì tổ tiên nhà ông đã từng theo Thích tướng quân chống Oa, lại bảo vệ thành phố Dũng mấy trăm năm, có công với Hoa Hạ. Thứ hai là nể mặt chị Mai. Còn tôi muốn thứ gì, trong lòng ông biết rõ, đó cũng không phải là đồ của nhà họ Liều ông. Có bản lĩnh thì ông có thế giấu đi, đế cho tôi tìm không thây”.
Nói xong, anh cũng mặc kệ Liễu Kim Sinh chấn động bàng hoàng như thế nào, liền đi tới một bên chữa thương cho đảo chủ đảo Cửu Long – Trữ Phượng Toàn.
Sau khi vết thương của Trữ Phượng Toàn đã khỏi, cũng bái tạ Lý Dục Thần, thừa nhận vị trí Đại Tông Sưcủa anh, chỉ là ồng ta vần còn nhớ đến Hỏa Long Châu, sau khi được chứng kiến thực lực của Lý Dục Thần đã
có thêm một chút lo lắng không thế lấy lại được hạt châu đó.
Với năng lực cúa Lý Dục Thần, nếu như không muốn trả, đúng là ông ta cũng không có cách nào.
Lý Dục Thần biết ông ta đang suy nghĩ gì, cười nói: “Yên tâm đi, chuyện mà tôi đã đồng ý với ông thì nhất định tôì sẽ làm được”.
Trữ Phượng Toàn có chút bất ngờ, lại có chút ngượng ngùng nói: “Đại Tông Sư, tôi không có ý đó, nếu cậu đến đảo cửu Long, chúng tôi nhất định sẽ hoan nghênh!”
Lý Dục Thần không nóỉ thêm gì nữa, lạỉ đi giúp Xà Bích Thanh khai thông khí tức kinh mạnh.
Xà Bích Thanh nhìn chằm chằm vào mặt Lý Dục Thần, xem xét kỹ hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Giống! Quả nhiên rất giống!”
Lý Dục Thần hỏi: “Xà tiền bối, bà nói cái gì?”
Xà Bích Thanh thu hồi ánh mắt, nói khẽ: “Cảm ơn ân cứu mạng của cậu Lý, bây giờ cậu đã là Đại Tông Sư, không biết ngày mai Đại Tông Sư có rảnh đến hội sờ Hồ Tân một lần không?”
Lý Dục Thần mừng lớn nói: “Đương nhiên có thể”.
Anh biết ngày đó Quan Nhã Lệ không nóì đùa, bà Xà này có khả năng biết không ít chuyện về nhà họ Lý.
Sau khi chữa khỏi cho Xà Bích Thanh, bảy vị Tông Sư trên sân chỉ còn lại Viên Thọ Sơn.
Lý Dục Thần đi đến trước mặt ông ta, hỏi: “Vừa rồi hình như có người muốn quyết đấu với tôi, có phải là ônq khônq vây?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 618 Vừa rồi hình như có người muốn quyết đấu với tôi"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com