Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả - Chương 624 Tất cả là tại Lý Dục Thần
Chương 624: Tất cả là tại Lý Dục Thần
Lâm Thượng Nghĩa cười tự giễu: “Cháu nói cũng đúng, Dục Thần là một đứa trẻ ngoan nhưng cháu cũng nên ở bên cậu ta nhiều hơn. Mặc dù cậu ta là người có bản lĩnh nhưng đồng thời cũng phải gánh vác trọng trách rất nặng nề. Sau này, cháu nên giúp cậu ta san sẻ bớt gánh nặng”.
Lâm Mộng Đình nói: “Cháu biếtỉ Nhưng chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là ông phải khỏe lên, chờ ông khỏe rồi bọn cháu mới đi san sẻ gánh nặng cho anh ấy được, đúng không ạ?”
Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu nói: “Tình hình ông thế nào trong lòng ông biết rõ. ông sống được tới tận hôm nay đã là được trời cao ban ân rồi. Được chứng kiến lề đính hôn của cháu và Dục Thần là ông đã mãn nguyện lắm rồi. Ông tin tướng nhân phẩm của Dục Thần, sau này chắc chắn các cháu sẽ hạnh phúc bên nhau suốt đời. Đợi tới lúc con của cháu và Dục Thần tròn một tuổi, cháu nhất định phải dần chắt tới trước mộ cho ông xem đấy”.
“Ông à! ông đừng nói linh tinh như vậy!
Rồi ông sẽ khỏe lên thôi!”
Lâm Mộng Đình biết ông nội đã như ngọn đèn trước gió, ngay cả Lý Dục Thần cũng bó tay, không còn cách nào nữa, trong lòng không khỏi buồn bã, khóe mắt trào lệ, cô vội giả bộ đi rót nước, xoay người len lén lau nước mắt.
Lúc này, Lâm Vân đột nhiên chạy vào, la to: “Ông ơi! ồng ơi! Bố cháu bảo cháu vào đây nói với ống…”
Lâm Mộng Đình vội vàng ngăn lại: “Tiếu Vân, em hò hét gì vậy, để yên cho ông nội nghỉ ngơi”.
Lâm Vân lè lưỡi, nói: “ôì, đây là tin tốt mà, chắc chắn ông nghe xong sẽ vui vẻ. Bố cháu nói khoản lổ mấy tháng trước của nhà mình đã bù lại được rồi. số lượng hợp đồng chúng ta ký mấy hôm nay còn nhiều hơn tổng số hợp đồng ký được trong một năm ngày xưa. Nhiều dự án tới nỗi bố cháu chọn hoa cả mắt. Với lại, nhà họ Viên đã tiêu rồi! Lần này chắc chắn là tiêu thật rồi!”
Cổng chính nhà họ Viên vắng tanh vắng ngắt, thậm chí không thấy bóng bảo vệ đâu.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, gia tộc gần trăm người của nhà họ Viên đều tan tác hết, ngay cả bảo vệ và người quét dọn cũng đều đã bỏ đi.
Một mình Viên Nãi Minh ngồi trên chiếc ghế mây trong vườn hoa.
Chiếc ghế này từng là ghế của bố ông ta, Viên Thọ Sơn.
Viên Thọ Sơn thường hay nằm trên chiếc ghế này, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ra lệnh cho mọi người, cả một gia tộc lớn như vậy, dưới sự lèo lái của Viên Thọ Sơn, càng ngày càng hưng thịnh, càng ngày càng lớn mạnh.
Có thể nóỉ chiếc ghế này là vật tượng trưng cho chủ nhà.
Viên Nã ỉ Minh từng nhiều lần tưởng tượng cảnh mình ngồi trên chiếc ghế này, tiếp nhận vị trí chủ nhà.
Giờ đây, cuối cùng ông ta cũng đã ngồi được lên nó rồi nhưng cảnh còn người mất.
Một tòa nhà cao tầng đổ sụp ‘âm ầm.
“Nhìn thấy anh lên trên ngôi nhà cao, nhìn thấy ngỏi nhà cao đổ sụp…”
Viên Nãi Minh hát, giọng hát run rẩy cất
lên một làn điệu bi thương, vang vọng trong sân.
Một bóng người xuất hiện trong hành lang, núp đằng sau chiếc cột trụ, thò đầu ra, nhìn trộm õng ta.
Viên Nã ì Minh quay đầu, tròng thấy mặt con trai mình chảy nước mũi thòng lòng, đang cười ngây ngô với ông ta.
“Thế Kiệt, con lại đây”, Viên Nã ì Mình vẫy tay gọì.
Viên Thế Kiệt cười hì hì, vụng về đi tới chỗ ông ta.
“Thế Kiệt, ỏng con mất rồi”, Viên Nãi Minh nói.
“Ông con mất rồi”, Viên Thế Kiệt nhắc lại, mặt vẫn nờ nụ cười ngớ ngấn, vừa nói, khóe miệng vừa chảy nước dãi, sau đó được anh ta hút ngược vào trong miệng.
Viên Nã ì Minh thờ dài, nói: “Sau này không có ai chăm sóc cho con nữa rồi”.
“Bố chăm sóc cho con”, Viên Thế Kiệt ngờ nghệch nói.
“Ôi, bố cũng không chịu nổi nữa rồi”, Viên Nãi Minh nói: “Nếu bố mất thì con biết sống thế nào đây?”
Viên Thế Kiệt cười hì hì, vừa lau nước mũi, nước dãi vừa nhắc lại: “Nếu bố mất thì con biết sống thế nào…”
Nói xong, anh ta kêu lên: “Dì giúp việcí Dì giúp việc đâu! Tòi muốn uống sữa!”
Viên Nãỉ Minh lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và buồn bã ra mặt: “ôi, tất cả là tại Lý Dục Thần!”
Viên Thế Kiệt nói: “Tất cả là tại Lý Dục Thần! Mình phải giết anh ta! Giết chết anh ta!”
Nói xong, anh ta lại đòi uống sữa, chạy đi tìm dì giúp việc.
Viên Nãỉ Minh sững sờ, ngơ ngác nhìn mặt đất, bên trong đôi mắt đờ đẩn chợt toát lên nồi căm hận sâu đậm, ông ta nói: “Đúng! Giết cậu ta! Nhất định phải giết cậu ta!”
Nói rồi, ông ta đứng dậy khỏi chiếc ghế mây, về phòng mình, lấy một quả lựu đạn và một khẩu súng cất trong ngăn kéo ra.
Ông ta bỏ lưu đạn vào túi, giơ súng lên như thể Lý Dục Thần đang đứng ngay trước mặt mình, hung hăng nã một phát súng.
Tiếng súng vọng đi rất xa nhưng ngôi nhà rộng lớn này không có ai, chỉ có mấy con chim là bị giật mình bay lẻn trời.
Nét mặt Viên Nãi Minh lộ rõ vẻ dữ tợn,
ông ta hầm hầm đi ra ngoài.
Chợt, có ai đó gọì ông ta: “Anh cả, anh định đi đâu vậy?”
Viên Nãỉ Minh dừng bước, trỏng thấy Viên Thiên Lãng đang đứng chắn đường mình.
“Anh đi giết Lý Dục Thần!” Viên Nãi Minh nói.
“Anh có giết nổi không?”, Viên Thiên Lãng hỏi ngược lại.
Viên Nãi Minh nói đầy căm hận: “Không giết được cũng phải thử, cùng lắm thì đồng quy vu tận!”
Viên Thiên Lãng lắc đầu nói: “Anh cả à, không ích gì đâu, đừng nói là súng, dù anh có vác theo cả một khấu đại bác cũng không giết nổi cậu ta đâu. Anh nghe em khuyên một câu, hiện tại, bảo vệ dòng giống của nhà họ Viên quan trọng hơn tất cả, anh dân Thế Kiệt đi đi”.
Viên Nã ỉ Minh cười phá lẻn: “Đi ư? Đỉ đâu được? Em có biết những nám qua nhà họ Viên đã đắc tội bao nhiêu người không? Thiên Lãng à, em có võ công nên có thể tự vệ, còn anh thì không. Nếu không có gia đình, không
có tố tiên che chở cho anh thì anh chẳng là gì ’ r”
Cá!
Viên Thiên Lãng thở dài, quay người buồn bã ra đi.
“Em đi đâu vậy?”, Viên Nãi Minh giận dữ quát lên: “Viên Thiên Lãng! Em là đồ hèn nhát! Bố nuôi em quả là uổng công!”
Viên Thiên Lãng đứng khựng lại nhưng cuối cùng vần không ngoảnh đầu lại, chỉ nói: “Em đi cầu xin sư phụ xem sư phụ có thể giúp chúnq ta đươc khônq”.