Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả - Chương 625 Lên chùa Thiên Trúc
Chương 625: Lên chùa Thiên Trúc
Viên Nãi Minh nhìn theo bóng em trai biến mất ớ cửa ra vào, không hiểu sao, cả người ông ta bổng nhiên cạn kiệt sức lực, ông ta chán nản ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn và tiếng hò hét.
“Người nhà họ Viên đâu? Viên Nãi Minh đâu? Ngày xưa các người ức hiếp ông mày thế nào? Mẹ kiếp, hôm nay ỏng mày sẽ cho chúng bay biết ồng mày lợi hại thế nàoí”
Một đám đông xông vào nhà, trông thấy Viên Nãỉ Minh ngồi dưới đất.
Tên cầm đầu cười gằn, đóng cửa lại.
Trong nhà vang lên tích đập huỳnh huỵch.
Bỗng nhiên một tiếng súng nổ vang lên.
Sau đó là tiếng quát mắng và đập phá.
Một lúc lâu sau, đột nhiên ầm một tiếng, cửa số nổ tung, ngọn lửa nuốt chửng cả cán phòng.
Viên Thế Kiệt chảy nước dãì, thích thú chạy tớì, vừa nhìn ánh lửa ngập phòng vừa vồ
tay khen hay: “Nổ đi ĩ Nố đi!”
Trời đổ mưa nhỏ, từ trên núi Thành Hoàng dõi mắt nhìn về phía hồ Tiền Đường ớ xa xa, chỉ thấy một làn mưa bụi mông lung như trong tranh vẽ.
Cửa Thành Hoàng Các đóng chặt.
Viên Thiên Lãng đã quỳ ngoài cửa được một ngày một đêm.
Dù võ công có cao cũng không thế chịu đựng được sự giày vò kéo dài. Nếu là lúc bình thường thì dạng mưa phùn như thế này chẳng thể làm ướt người ông ta. Thế nhưng lúc này đây, cả người ông ta đều đã ướt đầm.
Nước mưa chảy từ trên mặt xuống, tụ lại ờ cằm. Ông ta mấp máy môi, nước mưa lập tức chảy cả vào trong miệng.
“Sư phụ!”, cổ họng óng ta nhấp nhồ lên xuống, phát ra giọng nói khàn đặc.
Thế nhưng, vẩn không có aỉ mớ cửa cho ông ta.
Cuối cùng, ông ta không nhịn được bật khóc. Nước mắt hòa vào với nước mưa, ông ta nếm nước mưa thấy cả vị mặn chát, đắng cay.
Ông ta từng là một nhân vật kiệt xuất, là
thiên tài của nhà họ Viên, có tương lai vô cùng xán lạn. Thế nhưng, sau khi nhà họ Viên gặp chuyện, giờ đây ông ta không còn chồ nào để đỉ, ngay cả sư phụ thân thiết như bố ruột cũng chặn õng ta ớ ngoài cửa.
Viên Thiên Lãng không sao hiếu nổi vì sao lại thành ra như vậy.
Ông ta không hứng thú với chuyện tranh chấp trong gia tộc, cũng chưa tùng nhúng tay vào chuyện làm ăn.
Nhà họ Viên là một gia tộc lớn, có rất nhiều người lo liệu mọi chuyện.
Ông ta từng nghĩ một gia tộc lớn như nhà họ Viên sẽ mãi mãi đứng sừng sững như một người khổng lồ.
Không ngờ một khi nó sụp đố thì chẳng còn sót lại chút gì nữa.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng gom góp hết tất cả sức lực còn lại, khản cổ gọi: “Xin hãy cho con vào! Con xin được đi theo sư phụ, từ nay bế quan khỏng ra ngoài, không dính dáng tới thị phi trên giang hồ nữa!”
Trời mưa to hơn, nước mưa mát lạnh dường như còn pha lần cả máu.
Cửa Thành Hoàng Các mờ ra nhưng
không thấy bóng người.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng vui mừng ngẩng đầu lên.
Bên trong cánh cửa tối tăm vọng ra tiếng thớ dài.
“Đì đi, chỗ của SƯ phụ không thể bảo vệ được cho con”.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng sợ quá, ông ta lê đầu gối mấy bước, định lết vào trong cửa.
Một trận gió thối tới, cánh cửa đóng sầm lại.
Cửa đập thẳng vào mặt Viên Thiên Lãng, máu mũi và nước mắt của ỏng ta dính lên cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ông ta nghe thấy giọng nói cúa sư phụ hòa lẩn trong gió:
“Tới chùa Thiên Trúc tìm Trí Nhẵn, ở Tiền Đường, đó là nơi duy nhất có thể bảo vệ tính mạng cho con. Đỉ đi…”
Viên Thiên Lãng cung kính dập đầu lạy ba lạy trước cửa Thành Hoàng Các, sau đó đứng dậy, nhìn về phía hồ Tiền Đường.
Nơi đó mưa bụi mông lung, đường xuống núi thấp thoáng tựa như một con rồng dài uốn lượn giữa mây mù.
Mưa dần tạnh, trời bắt đầu đổ tuyết.
Ban đầu tuyết nhỏ như hạt muối, sau đó to dần lên bằng sợi lông nhung, cuối cùng trở thành những bông tuyết lông ngỗng bay khắp trời.
Trên con đường nhỏ lên núi Thiên Trụ nằm ở phía tây hồ Tiền Đường, một bóng người đi một mình thất tha thất thểu giữa biển tuyết trắng xóa.
Phía cuối con đường có một ngôi chùa nho nhỏ, trên cửa viết ba chữ “Thượng Thiên Trúc”.
Người kia quỳ gối trên thềm đá, đập đầu gõ cửa.
Một hòa thượng ra mớ cửa, trông thấy ông ta, ánh mắt lộ vẻ từ bi.
“Xin chuyển lời cho đại sư Trí Nhẳn, tôi muốn xuất gìa, xin đại sư thu nhận tỏi”, người quỳ gối trên bậc thềm nói.
Hòa thượng hỏi: “ông có tên không?”
Người kia nói: “Lúc đến có nhưng sau khi lén núi thì không có nữa”.
Hòa thượng lại hỏỉ: “ông có người thân không?”
Người kia nói: “Đã từng có, hiện tại không có”.
Hòa thượng lại hỏi: “ông có từng luyện võ cõng không?”
Vai người kia run lên một chút, nét mặt lộ vẻ do dự và lưỡng lự.
Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, người kia nói: “Đã từng luyện, giờ đã quên rồi”.
Hòa thượng gật đầu, nói: “Một khi bước chân vào đây thì trong mắt không còn hồng trần nữa, ông có dám dứt bỏ không?”
Người kia nói: “Dám”.
Hòa thượng nói: “Được, vậy thì đi theo tòi”.
Người kia đứng lên, đi theo hòa thượng vào trong.
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng, ngăn những bông tuyết ờ lại ngoài cửa, đồng thời cũng ngăn cả hồng trần ở bên ngoài.