Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả - Chương 631 Cậu Na đến từ thủ đô
Chương 631: Cậu Na đến từ thủ đô
HỐ trong sân vừa mới được lấp không lâu, đất hãy còn mới.
Chị Mai quỳ trên mặt đất, nước mắt tuôn ra ào ào, rơi xuống mộ, ngấm vào trong đất.
Bà ta cứ tự trách mãi, nếu sư phụ bị Liều Kim Sinh giết, vậy thì bà ta phải gánh vác ít nhất một nửa trách nhiệm.
Lý Dục Thần đành khuyên giải: “Bây giờ vần chưa có chứng cứ, tìm được ông Năm Lòi rồi tính sau”.
Chị Mai ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt ngấn lệ, bà ta nói: “Nếu đúng là Liều Kim Sinh, vậy thì cậu giúp tôi giết ông ta đi!”
Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Được, tôi hứa với chị, dù hung thủ là aỉ thì tòi cũng nhất định sẽ giúp chị báo thù”.
Đối với Lý Dục Thần mà nói, giết Liễu Kim Sinh không khó, nhưng trước đó anh cần phải suy xét đến cảm nhận của chị Mai, dù gì cũng là người yêu cũ, lại tùng có hôn ước với nhau, tuy có lẽ chị Mai bị lừa, nhưng con người là sinh vật sống tình cảm, đôi khi biết rõ là bị lừa nhưng sẽ khống đòỉ lại lẽ công bằng, không phải là không muốn làm hại
người kia, mà là không muốn xúc phạm đến tình cảm chân thành mà mình tùng trao.
Bời vậy, Lý Dục Thần chơi chiêu tiên lễ hậu binh, đến nhà họ Liễu đòi Hỏa Long cháu, chỉ cần Liều Kim Sinh không giở trò gian trá, anh cũng sẽ không làm khó dề cho nhà họ Liều. Ấy là anh nể mặt chị Mai.
Tất nhiên, anh đoán Liễu Kim Sinh chắc chắn giở trò. vốn dĩ anh định đợi đến lúc đó để mà dạy cho ông ta một bài học.
Bây giờ vụ án Lan Môn phát sinh, giả như Liễu Kim Sinh thật sự hại chết sư phụ của chị Mai, đã thế còn ra tay tàn nhần, vậy thì Lý Dục Thần không cần kiêng dè gì nữa.
“Có thể tìm được Năm Lôi không?”, anh hỏi.
“Năm Lôi là con bạc chính hiệu, không rời sòng bạc được”, chị Mai trả lời.
“Nhung mà thành phố Dũng to thế này, có biết bao nhiêu sòng bạc ngầm, biết tìm kiểu gì?”
“Tôi có cách”.
Chị Mai lau nước mắt, lại dập đầu với ngôi mộ lần nữa, nóỉ: “Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, báo thù cho sư
phụ, băm vằm người hại sư phụ thành muôn mảnh!”
Nói xong, bà ta lại dập đầu với bức tượng ông tổ trong nhà rồi mới đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, đóng cửa miếu lại một cách cẩn thận.
Liêu Kim Sinh đang ngồi trên ghế nghỉ trong phòng luyện cỏng, ồng ta giơ tay lên quan sát kỹ.
Không lâu trước đây, trong đạỉ hội võ lâm, cái tay này bị ninja Đông Doanh Itazura Kazuyoshi chém đứt lìa.
“Đúng là không có một tí dấu vết nào cả!”
Liều Kim Sinh cảm thán, ông ta hỏi Liều Chấn Võ bên cạnh: “Em nói xem, bí dược của nhà họ Liều chúng ta liệu có được hiệu quả như thế này không?”
Liều Chấn Võ lắc đầu: “Nối lại cánh tay bị cụt, nếu xử lý kịp thời thì cũng không khó lắm, nhưng nếu muốn nối lại kinh mạch và thần kinh giống hệt như trước thì gần như là bất khả thi. Nhất là những người luyện võ như chúng ta cực kỳ mẳn cảm với sự di chuyển
của khí mạch, yêu cầu về độ nhạy cảm của thần kinh cũng khác vớỉ người bình thường, không thế đế xảy ra bất kỳ sai sót nào”.
Liều Kim Sinh gật đầu: “Đúng vậy, bí dược của nhà họ Liễu chỉ có thế nối lại xương và gân. Em đoán tên Lý Dục Thần ấy dùng cách gì? Cậu ta không phải là thần tiên thật đấy chứ?”
Liều Chấn Võ cau mày, nói: “Hiển nhiên phương pháp cậu ta dùng đã không thể dùng hai chữ y thuật để miêu tả nữa, em tin cậu ta biết pháp thuật, nhưng em không tin trên đời này có thần tiên”.
“Nếu có thật thì sao?”
“Vậy thì cũng không thể là cậu ta được”.
“Tại sao? Có rất nhiều tin đồn về cậu ta rộ lên gần đây”, Liều Kim Sinh nói.
Liêu Chấn Võ suy nghĩ, rồi ông ta vần lắc đầu, nóì: “Thần tiên sẽ không rêu rao mình là con cháu nhà họ Lý, thần tiên sẽ không đính hỏn với thiên kim nhà giàu, thần tiên sẽ không tham gia đại hội võ lâm. Em chưa từng nghe nói có thần tiên nào lại đế ý đến những thứ hư danh ây”.
“Vậy em nghĩ thần tiên quan tâm đêh cáỉ
gì?”
“Em không biết. Chưa có ai từng trông thấy thần tiên”.
Liều Kim Sinh than thớ: “Đúng vậy, chưa một ai nhìn thấy thần tiên. Vậy em nói xem, anh có nên đưa món đồ ấy cho cậu ta không?”
Liêu Chấn Võ im lặng một lát, sau đó ông ta nói: “Anh à, em không hiếu tại sao anh phải thừa nhận chúng ta đang giữ nó?”
“Anh không thừa nhận thì cậu ta có thể tin sao?”, Liều Kim Sinh mỉm cười: “Hơn nữa nếu anh không nhận thì sao lừa cậu ta mắc câu được? Cậu ta đã nói rồi đấy, tối nay cậu ta sẽ đêh lây”.
Liều Chấn Võ nói với giọng khó hiếu: “Nhưng mà cậu ta rất mạnh, chúng ta cần gì phải tạo cho mình một cường địch? Nếu là em, em nhất quyết không thừa nhận, hoặc là dứt khoát lấy nó làm lợi thế về mặt tình cảm, đưa cho cậu ta”.
Liều Kim Sinh lắc đầu, nói: “Chấn Võ, em không hiếu rồi. Cậu ta đi chung với A Mai, sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện cúa Lan Môn. Hơn nữa, bây giờ anh đang cần Thanh Long châu giải độc Thái Âm cho mình, đột
phá cửa tiếp theo…’
Ông ta ngẩng đầu nhìn chữ “Võ” cứng cáp, mạnh mẽ trên bức tường trong phòng luyện công, ánh mắt trở nên u ám.
“Tông sư hàng đầu Nam Giang chỉ có thể là anh!”
“Nhưng mà”, Liều Chấn Võ nhìn ánh mắt của Liều Kim Sinh, bất giác run rẩy: “Anh à, nếu cậu ta không tìm được lại làm to chuyện lên thì sao??”
“Cậu ta sẽ tìm được”, Liễu Kim Sinh cười.
Liều Chấn Võ khó hiểu ra mặt, ông ta không rõ tại sao Liễu Kim Sinh lại nói vậy.
Liều Kim Sinh chỉ cười, không trả lời, đột nhiên ông ta hỏi: “Em cảm thấy cậu Na đến từ thủ đô thế nào?”
Mấy ngày trước, nhà họ Liễu nghênh đón một vị khách tõn quý – Na Nhữ An.
Nhà họ Na là một trong tứ đại gia ở thủ đô, tuy thực lực xếp cuối trong bốn gia tộc, nhưng dù sao cung là ông lớn ở thú đô, ngoài nhà họ Tiền ra thì những gia tộc quyền quý ớ Nam Giang đều không dám trèo cao.
Nghe nói, cậu ấm Na Nhữ An này trước kia là con vợ lẽ, nhưng mà mấy năm trước người quản lý nhà họ Na Na Mạc Hòa chết, sau đó gia chú Na Hỉ Nghiêu đột nhiên chỉ định Na Nhữ An – vốn cách một thế hệ – làm người thừa kế, có thể nói là quạ đen biến thành ohươnq hoànq chỉ sau môt đêm.