Rời Bỏ Gia Đình Hút Máu - Chương 2
Hơn nữa, tôi càng không thể ngờ rằng anh ta vẫn còn dây dưa với Tưởng Linh!
Nếu không phải lần này tôi bất ngờ phát khó, có lẽ sẽ bị bưng bít mãi.
Hít một hơi thật sâu, tôi điều chỉnh lại tâm trạng và quay thẳng về quê ngoại ở nông thôn, đột nhiên quyết định không ở lại thành phố nữa.
Đổi vài chuyến xe khách, cuối cùng tôi cũng về đến ngôi làng nơi tôi lớn lên.
Nơi này hơi hoang vắng, chỉ còn vài hộ người già sinh sống, người trẻ đều đi làm ăn xa hoặc chuyển đi hết.
Như bố mẹ tôi, họ đã chuyển lên thành phố từ lâu.
Lần ly hôn này tôi cũng không báo với họ, vì biết dù có nói họ cũng không đồng ý nên thôi chẳng nói gì cả.
Ban đầu tôi định gửi giấy ly hôn cho Giang Hoa nhưng giờ tôi đổi ý rồi.
Vì họ muốn đón Tưởng Linh về nhà thì chắc chắn phải làm thủ tục ly hôn với tôi, lúc đó tôi mới có thể đưa ra điều kiện.
Bình tâm lại, tôi dành vài ngày dọn dẹp ngôi nhà cũ bỏ hoang, rồi lên huyện mua đồ dùng sinh hoạt cùng máy tính và các thiết bị điện tử khác.
Sau đó bắt đầu quan sát xem ngọn đồi nào có nhiều cây ăn quả dại, đất đai dễ khai phá.
Hiện nay nhiều nền tảng mạng đang hỗ trợ nông nghiệp – nông thôn – nông dân mới, tôi quyết định tự quay video ngắn để khởi nghiệp.
Sau một tuần khảo sát, tôi lên ủy ban thôn làm thủ tục nhận khoán.
Nhận khoán một ngọn đồi ba mươi mẫu, thời hạn ba mươi năm, tốn mười lăm vạn.
Lại đi mua nông cụ liên quan, tôi bắt đầu con đường tự làm truyền thông.
Ban đầu thực sự rất mệt.
Tôi không chỉ cách biệt xã hội hơn chục năm, mà còn hai mươi năm chưa từng “Mặt hướng đất lưng hướng trời.”
Tôi không biết liệu cách làm liều lĩnh này có khiến tôi trắng tay hay không.
Nhưng tôi chỉ còn cách đánh cược.
Tự tay trồng rau, nấu món quê nhà, tự quay video, dựng video rồi đăng lên nền tảng video ngắn.
Liên tục phát vài ngày, tôi suýt nữa đã suy sụp.
Không có lượt xem, lượt thích chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sự tự tin của tôi lập tức rơi xuống đáy.
Và lúc này, Giang Hoa lại nhắn tin cho tôi:
[Cô bao giờ về? Ký giấy ly hôn đi.]
Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời:
[Chuyển nhượng cho tôi một nửa giá trị căn nhà theo thị trường hiện tại, tôi sẽ ký.]
Giang Hoa bùng nổ:
[Lưu Tiêu Tiêu, cô đừng quá đáng! Tôi đồng ý ký đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu cô không ký, chúng ta cứ kéo dài thế này!]
Tôi lạnh lùng cười, chỉ trả lời hai chữ:
[Được.]
Giang Hoa không tin nổi hỏi tôi:
[Cô thật sự nhẫn tâm đến vậy? Ngay cả con trai cũng không cần nữa?]
Tôi vẫn hai chữ:
[Phải.]
Giang Hoa mất bình tĩnh:
[Lưu Tiêu Tiêu, cô đừng như thế được không? Đừng vì chút mâu thuẫn nhỏ mà như vậy! Lần này tôi coi như cô đang giận dỗi, cho cô ba ngày suy nghĩ, nếu cô quay về, tôi sẽ không ly hôn nữa.]
Tôi ngắn gọn:
[Không cần, nhanh chóng chuyển tiền rồi ly hôn đi.]
Ban đầu họ quyết định kéo dài với tôi nhưng thấy tôi hoàn toàn không sốt ruột, trong khi anh ta lại đang rất muốn đón Tưởng Linh về nhà nên cuối cùng quyết định gom tiền để ly hôn với tôi.
Thực ra tôi không quan tâm lắm, nếu muốn kéo dài, tôi cũng có đủ khả năng chịu đựng.
Hiện tại là họ muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với tôi để sớm cưới Tưởng Linh nên một tháng sau, tôi nhận được hơn tám mươi vạn chuyển khoản.
Nửa tháng sau, tôi và Giang Hoa hoàn tất thủ tục vừa bước ra khỏi cục dân chính, anh ta gọi tôi đang định rời đi.
Đây là lần đầu gặp lại sau khi chia tay, trên mặt anh ta ngoài vẻ giận dữ với tôi còn có chút kinh ngạc:
“Cô thay đổi rồi, tuy da hơi đen đi nhưng sao mắt lại sáng lên thế?”
Thực ra hơn hai tháng nay, tôi bận tối mắt tối mũi, không có thời gian chăm sóc bản thân, cũng không nhận ra sự thay đổi của mình.
Nhưng tôi cũng lười giải thích nhiều, chỉ lạnh lùng đáp: “Có lẽ vì không còn phiền muộn chuyện gia đình nữa.”
Giang Hoa lóe lên tia giận dữ trong mắt:
“Cô thật nhẫn tâm, ngay cả con trai cũng bỏ, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà ly hôn với tôi, thật là trò cười!”
Lần đầu tiên tôi đỏ mắt nhìn anh ta:
“Chuyện nhỏ này ư? Mấy năm trời làm trâu làm ngựa trong nhà anh, đến bữa ăn ngon cũng không đáng được hưởng, đó là chuyện nhỏ sao?”
“Mỗi lần hầu hạ xong, họ phủi tay đi thẳng, để mình tôi dọn dẹp đống bừa bãi, đó là chuyện nhỏ ư?”
“Nhưng cái chuyện nhỏ này gần như ngày nào cũng xảy ra, mà tôi đã chịu đựng bao nhiêu năm rồi!”
“Mỗi lần có mâu thuẫn, anh đã bảo giờ bênh vực tôi chưa? Anh chỉ coi tôi như người giúp việc thôi phải không?”
“Đã thấy tôi không tốt, vậy mau mau rước bạch nguyệt quang của anh về đi, sống cuộc đời hạnh phúc của anh đi.”
Gương mặt Giang Hoa biến sắc, nói một câu:
“Tôi đâu biết cô uất ức đến vậy, ai bảo cô không nói gì cả?”
Tôi tức đến phát cười.
“Tôi chưa nói bao giờ sao? Thôi, nói không hiểu, trong mắt anh cái gì cũng là chuyện nhỏ, không đáng bận tâm. Thế thôi, tôi không muốn phí lời nữa.”
Nói xong, tôi quay lưng bước đi, anh ta hét theo sau lưng:
“Lưu Tiêu Tiêu, rời xa tôi, cô nhất định sẽ hối hận!”
Tôi để lại cho anh ta bóng lưng dứt khoát, lên xe taxi phóng đi mất.
13
Về đến nhà, tôi mở camera an ninh.
Phát hiện họ đang ăn mừng Giang Hoa ly hôn, cả Giang Nguyệt và Giang Tinh cùng cả nhà cũng có mặt.
Giang Hạo tỏ ra vô cùng phấn khởi, kéo tay Giang Hoa hỏi:
“Bố, bố thật sự chia tay mẹ con rồi sao? Khi nào đón mẹ mới về? Con rất mong chờ đấy.”
Giang Tinh cũng hỏi:
“Anh, nhanh rước chị dâu mới về đi, không mỗi lần tới chơi chẳng có ai nấu ăn, đặt đồ ăn ngoài tốn kém lắm.”
Giang Hoa nhấp ngụm rượu, giọng không rõ vui hay buồn:
“Sớm thôi, xem khi nào mấy người gom đủ lễ vật.”
Giang Nguyệt bọn họ kinh ngạc:
“Sao lại phải bọn em bỏ tiền ra nữa? Lần trước cho Lưu Tiêu Tiêu đã tốn kém lắm rồi.”
“Đúng vậy, em thật sự không còn xu nào dính túi, sớm biết vậy đừng ly hôn làm gì, chưa cưới được người thứ hai mà tiền đã hết sạch!”
Bố mẹ chồng mặt mày đau xót:
“Con trai, vốn liếng của bố mẹ gần cạn rồi, con bàn với Tưởng Linh xem có thể bớt được không? Không được thì chỉ còn cách mượn bạn bè thôi.”
Lúc này, Giang Hạo đột nhiên chạy vội về phòng, không lâu sau nó cầm một tấm thẻ ngân hàng chạy ra, đưa cho Giang Hoa.
“Bố ơi, con có ba mươi vạn tiền mừng tuổi, bố cầm đi cưới mẹ mới nhé!”
Mọi người sửng sốt một lúc rồi bật cười, không ngớt lời khen ngợi Giang Hạo:
“Ôi, Hạo Hạo ngoan quá nhỉ! Mẹ mới vào nhà chắc chắn sẽ thương con lắm đấy.”
“Con trai của bố giỏi quá, thấy con như vậy bố không còn lo con với mẹ mới không hòa thuận nữa.”
Giang Hạo bị khen ngợi đến mức mặt mũi đầy vẻ kiêu hãnh.
Còn tôi thì như rơi vào hầm băng.
Số tiền mừng tuổi đó, đều là do tôi đưa cho nó tích cóp mà thành.
Tôi vốn nghĩ để dành cho con từ nhỏ, lớn lên sẽ có khoản vốn đầu tiên, làm gì cũng tiện.
Nhưng tôi không ngờ rằng, nó lại lấy ra để cho bố nó cưới Tưởng Linh làm mẹ kế!
Đúng là đau lòng hơn cả giec người!
Nếu trước đây thỉnh thoảng tôi còn chút lưu luyến với nó thì giờ đây hoàn toàn không còn gì nữa.
Giang Nguyệt và Giang Tinh gượng gạo góp thêm chút tiền cho Giang Hoa, cùng nhau định ngày đi hỏi cưới.
Tôi lặng lẽ tắt camera, nhìn ra khoảng sân ngoài cửa sổ, dần dần thu xếp lại suy nghĩ.
Từ đây, tôi coi như đã hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Giang.
14
Tôi bắt đầu dồn hết tâm sức vào công việc tự làm truyền thông.
Những video trước đây tôi đăng không có tí tác động nào, sau khi xem lại, có lẽ do quá thô sơ, chất lượng hình ảnh kém, không có tính thẩm mỹ.
Vì vậy, tôi lại bỏ ra một khoản tiền để học cách bố trí máy quay, học dựng video, học trang điểm nhẹ nhàng, mua thêm bộ thiết bị quay phim cao cấp hơn.
Tôi cũng chủ động tìm các cụ già học thêm nhiều món ăn dân dã.
Tận dụng cả các loại quả rừng và rau dại ăn được, tôi làm ra từng video ngắn đẹp mắt.
Tôi ẩn đi những video cũ chất lượng kém, sau khi tải lên những video mới đẹp đẽ này, quả nhiên lượt xem và lượt tiếp cận tăng vọt!
Ngay cả lượng follower cũng tăng hơn mười nghìn!
Nhờ đó tôi được chứng nhận là tác giả sáng tạo chất lượng, mỗi mười nghìn lượt xem mang lại hơn sáu mươi đồng lợi nhuận.
Ngày hôm sau, tất cả video đều đạt hơn một triệu lượt xem, lần đầu tiên thu nhập đạt hơn năm nghìn!
Khi tài khoản ổn định tăng nhiệt, tôi bắt tay vào làm những thứ lớn hơn.
Sau khi học kỹ thuật từ người thợ mộc, tôi tự tay chặt tre làm tủ quần áo và khoảng sân nhà mang phong cách dân dã mộc mạc.
Để ghi lại quá trình phát triển của các loại rau củ quả, tôi đã kéo dài dòng thời gian, có những thứ lên tới cả năm trời.
Những người xem video của tôi đều trầm trồ khi phát hiện ra một tác giả đầy tài năng.
Họ nói rằng có thể thấy được tinh hoa của đất nước qua video của tôi, rằng những thước phim ấy đã khắc họa trọn vẹn quá trình từ gieo hạt đến thu hoạch.
Khiến họ cảm nhận được sự bình yên lẫn nhọc nhằn của cuộc sống nông nghiệp truyền thống.
Họ còn cảm thấy xem video của tôi như được tắm mình trong dòng suối mát giữa xã hội xô bồ.
Sau một năm rưỡi lao động vất vả và đều đặn đăng tải video, mỗi clip của tôi đều đạt hơn triệu lượt thích.
Đôi tay tôi giờ đã chai sạn, đầy những vết cắt, cánh tay cũng rắn chắc hẳn lên.
Nhưng mọi nỗ lực đều được đền đáp xứng đáng, tài khoản của tôi đã vượt mốc mười triệu người theo dõi, thu nhập hàng tháng từ lâu đã vượt sáu con số.
Không chỉ vậy, nhờ những video thể hiện vẻ đẹp văn hóa truyền thống, tôi còn gây được tiếng vang ở nước ngoài.
Tôi được địa phương bầu chọn làm Đại sứ quảng bá Di sản Văn hóa Phi vật thể!
Giờ đây tôi đã có cả đội ngũ quay phim riêng, không còn phải một mình bươn chải nữa.
Cuộc sống của tôi thay đổi ngoạn mục, không chỉ vừa mua được căn nhà riêng mà còn phát triển được điểm du lịch địa phương, ngày nào cũng bận rộn tối mắt tối mũi.
Đến chuyện nhà họ Giang cưới Tưởng Linh về cũng quên bẵng đi.
Thực ra khi Giang Hoa cưới Tưởng Linh, anh ta có gửi thiệp mời qua WeChat cho tôi.
Nhưng lúc ấy tôi quá bận, chỉ liếc qua rồi quên ngay.
Giờ có đội ngũ hỗ trợ, cuối cùng tôi cũng có chút thời gian thở.
Hôm đó, ngồi bên khung cửa kính rộng lớn của căn hộ mới, lúc buồn chán tôi chợt nhìn thấy ứng dụng camera giám sát trong điện thoại.
Nghĩ bẵng gần hai năm chưa mở, có lẽ nó đã hỏng rồi.
Ai ngờ mở ra vẫn dùng được.
Trong khung hình, tôi thấy Giang Hạo đầu tóc bù xù, quần áo nhếch nhác đang quỳ lau nhà vừa lau vừa khóc.
Bên cạnh là một người phụ nữ gương mặt lạnh lùng đầy vẻ giận dữ, hẳn là Tưởng Linh.
Bỗng cô ta đá một cước vào mông Giang Hạo, quát lớn:
“Khóc lóc suốt ngày, đã hơn mười tuổi đầu rồi mà lau nhà cũng không xong, sống làm gì cho phí cơm? Ngày ngày ăn nhiều hơn cả lợn, sao không ăn cho chec đi!”
Giang Hạo ôm mông đau điếng, lại oà lên khóc thảm thiết!
“Đồ đàn bà thối tha, bà không phải mẹ tôi, sao bà dám đ á n h tôi! Mẹ tôi chưa bao giờ đánh tôi cả, dù tôi có vô tình ngã, bà ấy cũng xót xa cả nửa ngày. Đồ mẹ kế độc ác, tôi ghét bà chec đi được!”
Tưởng Linh túm cổ nó lên khỏi mặt đất, tát một cái vào mặt rồi còn nhổ nước bọt vào người nó!
“Mẹ mày mẹ mày, mẹ mày đã bỏ mày rồi, còn mẹ gì nữa! Đồ bạc tình như mày, là tao tao cũng bỏ mày luôn. Giờ tao là mẹ mày, tốt nhất mày ngoan ngoãn nghe lời tao! Không thì mày biết tay chích thuốc của tao đấy, không nghe lời tao cho một mũi ngay!”
Giang Hạo nghe vậy sắc mặt biến đổi, vội khóc lóc xin tha: “Mẹ ơi, con biết lỗi rồi, mẹ đừng chích con, con biết lỗi rồi…”
Thấy nó van xin, Tưởng Linh mới buông tha, ném nó xuống đất rồi lắc mông bỏ vào phòng.
Giang Hạo nằm rạp dưới đất, vẫn khóc thét lên: “Mẹ ơi, mẹ ở đâu… Con nhớ mẹ lắm, mẹ về cứu con đi! Bố cũng không thèm quan tâm con, ông cũng sợ người đàn bà độc ác này, không thể cứu con được.”
“Ông bà cũng bị bà ta đ á n h sợ rồi, tự lo thân còn chưa xong. Mẹ về cứu con đi, hu hu…”
Nhìn nó thảm thiết như vậy, trái tim vốn bình lặng của tôi bỗng đập nhanh hơn.
Đây chính là người mẹ kế mà nó hằng mong ước còn dùng tiền lì xì để cưới về đó sao.
Tôi thừa nhận nó rất đáng thương nhưng nghĩ đến những lời nó từng nói và cách nó lấy tiền lì xì, chút thương cảm vừa dâng lên lập tức bị dập tắt!
Đúng lúc này, cửa chính mở ra, Giang Hoa cùng bố mẹ chồng cũ trở về.
Tưởng Linh khoanh tay sau lưng từ trong phòng xông ra, giọng điệu âm hiểm lạnh lùng:
“Sao mấy người về muộn thế? Còn không đi nấu cơm, tôi đói chec đi được!”
Giang Hoa vội chạy đến trước mặt cô ta, mặt mày nịnh nọt:
“Bà xã, anh đi chợ mua đồ nên trễ chút, bố mẹ anh sẽ đi nấu ngay, em đừng giận.”
Nhưng Tưởng Linh liền tát một cái vào mặt hắn!
“Các người trễ mười phút, tôi đói thêm mười phút, còn dám cãi à!”
Mẹ chồng cũ định xông lên bảo vệ Giang Hoa nhưng bị Tưởng Linh từ phía sau lưng rút ống tiêm ra đâm mạnh vào vai!
“A ui, đau quá, cô buông tay ra, buông tay đi!”
Người bố chồng cũ cũng vội vàng bước lên định ngăn cản, kết quả cũng bị Tưởng Linh tát một cái tát!
“Cút đi nấu cơm! Không thì tôi đ â m chec con mụ này! Dù sao tôi cũng có giấy chứng nhận tâm thần, giec hết mấy người cũng chẳng sao!”
Ông bố chồng cũ sợ hãi lùi lại ba bước, vội vàng chạy vào bếp.
Bà mẹ chồng cũ nằm dưới đất rên rỉ đau đớn, Giang Hoa ôm mặt đỏ bừng đôi mắt nhìn chằm chằm Tưởng Linh, gương mặt đầy không thể tin nổi:
“Không trách cô đồng ý lấy tôi, hóa ra cô bị bệnh! Tôi hối hận chec đi được, biết trước cô bị bệnh, tôi có chec cũng không cho cô bước chân vào nhà.”
Tưởng Linh bỗng cười lớn không ngừng, nét mặt dữ tợn:
“Là các người tự chuốc lấy, đuổi Lưu Tiêu Tiêu đi nên tôi mới có cơ hội vào đây, tôi còn phải cảm ơn các người, cho tôi có đối tượng tốt để h à n h h ạ đấy.”
Người mẹ chồng cũ lại khóc lóc thảm thiết!
“Mày đúng là đồ tâm thần, hai con rể của tao đều bị mày quyến rũ lên giường, hôn nhân của hai con gái tao đều bị mày phá hủy, giờ còn đến hại bọn tao, nhà tao rốt cuộc nợ mày cái gì mà mày đối xử với bọn tao như vậy!”
Tưởng Linh nghe xong lại cười:
“Ai bảo bọn chúng đến thăm quá thường xuyên, tôi nhìn thấy phát chán.
Còn muốn tôi nấu cơm cho bọn chúng ăn, mơ đi!
Hai con rể của bà cũng chẳng phải loại tốt, tôi chỉ hơi vẫy ngón tay là bọn chúng quỳ gối dưới váy của tôi rồi, thật buồn cười quá đi.”
“Là hai con gái của bà xui xẻo nên mới gặp phải tôi, à không, con trai bà cũng xui không kém, tôi đội cho hắn cái mũ xanh mà hắn cũng không làm gì được tôi, hahaha!”
Giang Hoa hai mắt đỏ ngầu!
“Tưởng Linh, cô đúng là đồ ti tiện hèn hạ!”
Tưởng Linh lại tát một cái vào mặt hắn!
“Bảo chị gái và em gái anh mang mười vạn đến đây cho tôi, không thì tôi khiến anh bán thân bất toại ngồi xe lăn suốt đời!”
17
Dưới áp lực từ ống tiêm trong tay cô ta, Giang Hoa đành phải run rẩy gọi điện, không lâu sau Giang Nguyệt và Giang Tinh đến.
Đã lâu không gặp, hai người họ giờ không còn vẻ xinh đẹp rạng rỡ như trước, thay vào đó là dáng vẻ tiều tụy của những người phụ nữ trung niên.
Vừa bước vào cửa, họ đã thấy người mẹ chồng cũ nằm dưới đất, sắc mặt lập tức biến đổi!
“Tưởng Linh,cô đã làm gì mẹ tôi?”
“Nếu mẹ tôi có chuyện gì, tôi giec cô.”
Tưởng Linh lại đá một cước vào bụng bà mẹ chồng cũ, cười lạnh:
“Tiền đem đến chưa, nếu không có, tôi sẽ cho bà ta chec ngay bây giờ!”
Giang Tinh vội vàng nhét tiền vào tay cô ta, xong xuôi lại không cam lòng quát mắng:
“Cô đúng là con điên, chúng tôi thực sự hối hận vì đã cho cô vào nhà. Cô khiến tất cả hôn nhân của chúng tôi tan nát, còn bắt bọn tôi phải nuôi cô, sao cô không chec đi, đồ yêu quái hại người!”
Giang Nguyệt cũng không kìm được run rẩy toàn thân:
“Khi phát hiện cô và chồng tôi trên giường, lẽ ra tôi nên bóp chec cô ngay. Dù sao lấy một mạng tôi đổi lấy tự do cho cả nhà cũng đáng!”
Tưởng Linh lại tỏ ra bình thản, thậm chí còn thản nhiên nói một câu:
“Các người đã mất thế chủ động rồi, không giec được tôi đâu. Các người chỉ có thể trở thành đồ chơi của tôi thôi. Dù tôi có hứng lên giec các người cũng chẳng sao, ha ha ha.”
Giang Hạo nhìn thấy họ bị Tưởng Linh khống chế, lập tức khóc to hơn.
Tất cả đều hối hận không thôi, ánh mắt nhìn Tưởng Linh như muốn giec chec cô ta.
Phải nói rằng, lần này tình cờ mở camera giám sát, được chứng kiến cảnh tượng kịch tính như vậy thực sự rất chấn động, rất bất ngờ.
Trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Dù Tưởng Linh có bệnh hoạn nhưng đó chính là người vợ mới mà họ hằng mong đợi.
Cũng coi như ác nhân gặp ác nhân vậy!
Tôi cười nhạt tắt camera, khép lại hoàn toàn khung cảnh hỗn loạn đó, xa rời cuộc sống tươi đẹp của mình.
Nhưng tôi không ngờ, một ngày họ lại xuất hiện trước mặt tôi!
18
Khu du lịch của tôi đã đi vào hoạt động.
Những người sống trong thành phố ngột ngạt luôn thích về thôn quê tận hưởng chút bình yên, ôm lấy thiên nhiên.
Ngày đầu mở cửa, khu du lịch đã đón gần nghìn du khách.
Nhờ ảnh hưởng của tôi, cơ quan chức năng địa phương còn tuyên truyền miễn phí cho tôi.
Nói rằng tôi đang thúc đẩy ngành du lịch địa phương, thu hút nhiều thanh niên đi làm xa quay về, tăng cơ hội việc làm cho thôn.
Danh tiếng của tôi cực kỳ tốt, cũng hoàn toàn nổi tiếng.
Gương mặt tôi một lần nữa xuất hiện trên màn hình lớn với tư cách là đại sứ truyền thông.
Nhưng tôi không ngờ, điều này lại dẫn dụ gia đình họ Giang tìm đến!
Khi họ xuất hiện trước cổng khu dân cư của tôi, tôi hoàn toàn sững sờ.
Còn họ nhìn thấy tôi thì tràn đầy vui mừng và không thể tin nổi.
Giang Nguyệt nở nụ cười tươi rói hướng về phía họ khoe công:
“Mọi người xem, con đã nói rồi mà, người trên TV chính là Tiêu Tiêu đúng không? Chị ấy quả nhiên sống ở đây!”
Giang Tinh vội vàng che giấu ánh mắt đầy ghen tị trong mắt, bước lại thân mật vòng tay qua cánh tay tôi.
“Chị dâu, giờ chị đẹp thật đấy, lại còn sống ở khu cao cấp thế này, thật khiến người ta bất ngờ.”
Nhớ lại ngày trước, chỉ cần tôi chạm nhẹ vào cô ta thôi là đã thấy ghét bỏ đến chec.
Giờ đây lại chủ động ôm lấy tay tôi, nghĩ lại thật buồn cười!
Giang Hoa ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và yêu thương, nhìn tôi ngập ngừng:
“Tiêu Tiêu, đúng là em rồi, anh nhớ em lắm…”
Bố mẹ chồng cũ nhìn tôi như rắn hổ mang phát hiện con mồi, liếc nhìn trang phục tôi đang mặc, lại ngắm nghía khu chung cư, trong mắt ngoài chút hối hận còn lại toàn là tham lam:
“Tiêu Tiêu à, tìm được con rồi, thế là chúng ta được cứu rồi…”
Tôi còn chưa kịp phản ứng.