Rời Bỏ Gia Đình Hút Máu - Chương 3
Đột nhiên Giang Hạo như con báo lao đến trước mặt tôi với tốc độ chạy nước rút, ôm chặt lấy chân tôi.
Vừa khóc sụt sùi vừa nức nở:
“Mẹ, con là Hạo Hạo đây, con nhớ mẹ lắm mẹ ơi, hu hu, mẹ đón con đi được không?”
Tôi nhìn đôi vai đang co giật của nó, cúi người từng chút một gỡ những ngón tay nó ra, giọng lạnh lùng:
“Xin lỗi, ta không còn là mẹ của con nữa, dù mỗi tháng ta vẫn chu cấp tiền nuôi con đều đặn nhưng tình mẫu tử giữa ta và con đã hết, con cũng đã có mẹ mới rồi, về sống tốt đi.”
Giang Hạo nước mắt nhòe cả mặt, ngẩng đầu nhìn tôi, cố gợi lên lòng thương hại:
“Mẹ ơi, người đàn bà độc ác đó đúng là đồ điên! Hôm nay là con và mọi người vất vả lắm mới trốn được ra, không thì không thể gặp mẹ đâu!”
Giang Hoa cũng vội chạy tới, nắm lấy tay tôi, dùng giọng điệu tôi chưa từng nghe để nài nỉ:
“ Vợ, xin em đừng bỏ mặc bọn tôi! Bọn tôi là người thân thiết nhất của em mà, Hạo Hạo là máo mủ em mang nặng đẻ đau mười tháng đó!”
“Xin em hãy tái hôn với anh, được không? Từ ngày ly hôn với em để cưới Tưởng Linh, anh đêm nào cũng trằn trọc, ngày nào cũng sống trong hối hận, đau khổ và nhớ em…”
“ Anh xin em cho anh một cơ hội cuối cùng được không? Sau này, em sẽ là trời là đất trong nhà, bọn anh sẽ không bao giờ đối xử với em như trước nữa, được không?
“Nếu không tin, anh có thể thề!”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu không chút xao động:
“Nếu lời thề có tác dụng, trên đời này đâu còn nhiều phụ nữ khổ vì tình đến thế?”
“Bản chất cả nhà các người vốn như vậy, tôi không tin các người sẽ thay đổi, chỉ là thấy tôi giờ khá hơn, Tưởng Linh lại là kẻ điên nên mới tìm cách cầu xin tôi thôi.”
Mẹ chồng cũ vội chạy đến trước mặt tôi, giọng nài nỉ:
“Tiêu Tiêu à, trước đây là chúng ta không phải, đã không quan tâm đến cảm xúc của con, sau này chúng ta sẽ không như thế nữa, cam đoan đối xử với con như con gái ruột, được không?”
Bố chồng cũng lập tức tỏ lòng trung thành.
“Con dâu à, trước đây chúng ta đã quá đáng nhưng giờ con cũng độc thân, Hạo Hạo lại là con đẻ của con, dù con có tái hôn cũng khó tìm được người hợp hơn. Chi bằng con quay lại với Giang Hoa, như thế chẳng phải là hai bên đều vẹn toàn sao?”
Tôi liếc nhìn ông ta, cười khẩy:
Lần đầu tiên thấy người khuyên tái hôn theo kiểu này.
“Với điều kiện hiện tại của tôi, dù tìm một thanh niên chưa vợ cũng chẳng có gì khó, tôi điên rồi mới quay lại với kẻ bạc tình? Não tôi có vấn đề mới lại nhảy vào hố lửa nhà họ Giang lần nữa?”
Sắc mặt họ “Soạt” biến đổi, xanh rồi trắng như bảng màu, trông thật thú vị.
Giang Nguyệt vẫn cố gắng lay chuyển tôi, khúm núm van xin.
“Em dâu, chị biết trước đây là bọn chị không phải, chỉ cần em quay lại với em trai chị, em muốn nhà chị làm gì cũng được.”
Giang Tinh cũng đồng dạng cầu xin: “Chị dâu, chị dâu thân yêu của em, xin chị, hãy quay lại với anh trai em đi!”
Giang Hoa bất ngờ “Rầm” một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi, cầm tay tôi xoa xoa, nước mắt giàn giụa.
“Vợ, xin em cho anh một cơ hội nữa! Anh cam đoan sau này sẽ coi em quan trọng hơn cả mạng sống của anh, đảm bảo mọi việc đều có hồi âm, mọi thứ đều được giải quyết, được không?”
Tôi phủi tay hắn ra, lấy khăn giấy lau chỗ vừa bị hắn chạm vào, lạnh lùng nói:
“Quá muộn rồi, các người đi đi, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Chúng ta đã ly hôn, sau này ai muốn cưới xin gì cũng không liên quan gì đến nhau!”
Nói xong, tôi quay người bước vào khu dân cư.
Giang Hạo lại đuổi theo, khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, mẹ không cần con nữa sao? Vậy sau này ai sẽ phụng dưỡng mẹ?”
Tôi dừng lại một chút, từ từ quay người nhìn nó:
“Mẹ còn trẻ, mẹ có thể tìm người khác sinh thêm đứa nữa. Dù không tìm không sinh, con yên tâm, mẹ có tiền, cũng không cần đến con.”
Giang Hạo mắt trợn tròn, ánh mắt đầy hoang mang không tin nổi.
Nó cảm thấy như có thứ gì đó sụp đổ tan tành, lần này thật sự khóc nức nở.
“Mẹ, đừng… đừng bỏ rơi con…”
Những người nhà họ Giang khác đột nhiên im lặng, ánh mắt ngập tràn hối hận và bất mãn.
Tôi khinh bỉ cười một tiếng, quay người bỏ đi, bỏ lại tất cả phía sau.
Tôi tưởng từ nay sẽ chẳng còn liên quan gì đến họ, nào ngờ để ép tôi quay đầu, họ dám đăng video lúc đó ở cổng khu mạng xã hội!
21
#Vợ giàu có bỏ rơi chúng tôi#
Trong chốc lát, tôi bị đẩy lên top tìm kiếm, bị cư dân mạng chỉ trỏ:
[Là người của công chúng, sao có thể giàu lên là bỏ chồng bỏ con, đến con ruột cũng không thèm nhận?]
[Tôi thật mù quáng, sao lại hâm mộ loại người như vậy!]
[Chồng cô ta quỳ gối rồi, sao nỡ lòng nào không thèm ngó ngàng, thật vô tình.]
“Các người chỉ thỉnh thoảng về nhà sao? Một tuần chỉ có hai ngày không về, những ngày khác không buông tha ngày nào.”
Khi đội ngũ của tôi báo tin này, tôi chỉ lạnh lùng cười hai tiếng.
Đưa toàn bộ video giám sát lưu trữ trước đây cho đội PR chuyên nghiệp, lập tức biên tập đăng tải, bẻ gãy lời đồn của họ!
Những video đó tôi giữ lại để nhắc nhở bản thân họ từng kinh tởm thế nào, phòng khi lòng trắc ẩn nổi lên.
Không ngờ có ngày tôi phải dùng nó để phản bác tin đồn!
Thông cáo PR của chúng tôi vừa đăng tải cũng lập tức leo lên top tìm kiếm.
Khi mọi người rõ đầu đuôi câu chuyện, dư luận lập tức đứng về phía tôi, cả nhà họ Giang bị cộng đồng mạng tấn công dữ dội!
Sau khi biết chuyện, Tưởng Linh tức giận c h é m Giang Hoa đến mức bán thân bất toại, suốt đời phải ngồi xe lăn.
Giang Nguyệt và Giang Tinh cũng bị cô ta dùng axit hủy hoại dung nhan, không dám bước chân ra khỏi nhà nữa.
Bố mẹ chồng cũ cũng khắp người đầy thương tích, chỉ có thể cố gắng đi làm thêm kiếm chút tiền nuôi ba đứa con.
Tôi thường xuyên nhìn thấy qua camera họ nói hối hận, hối hận đã ly hôn với tôi, hối hận cưới phải một người tâm thần.
Nhưng tuyệt nhiên không chịu suy nghĩ xem bản thân đã sai ở đâu.
Tuy Tưởng Linh bị ép vào viện tâm thần nhưng cuộc sống của họ vẫn cực kỳ thảm hại, trở thành chủ đề bàn tán của cư dân trong khu chung cư cũ.
Mỗi tháng tôi chỉ cho trợ lý chuyển tiền cấp dưỡng đúng chuẩn cho Giang Hạo.
Còn việc có thành tài hay không, xem tạo hóa của nó thôi!
Còn tôi, tiếp tục kiên trì với lý tưởng của mình, mang lại môi trường việc làm tốt hơn cho những người cần giúp đỡ.
Hy vọng có thể đóng góp chút sức lực nhỏ bé cho quê hương!
(Hết)