Sau Cánh Cửa Nhà Hạnh Phúc - Chương 1
1.
“Chị ơi, giai đoạn này trẻ con hay nói những điều không suy nghĩ, khả năng ngôn ngữ phát triển mạnh, những gì nghe thấy ở nhà đều kể ra hết. “
“Bố mẹ nên chú ý hơn, tránh làm gì trước mặt bé. Trong trường học, anh chị không có chuyện riêng tư đâu.”
Hôm ấy tôi tan làm sớm đến đón con, cô giáo kéo tôi ra một bên, hơi khó xử dặn dò.
Cô giáo là một cô bé mới ra trường, mặt còn hơi đỏ khi nói.
Tôi chưa hiểu ý, liền hỏi rõ biểu hiện của bé ở lớp.
Cô giáo ngượng ngùng giải thích: lúc chơi với bạn, con chị nói “bố có cái đuôi mọc ở đằng trước”, còn bảo “bố thích đánh người”.
Khi con bắt chước động tác “đánh người”, các cô giáo lập tức hiểu ra vấn đề.
Tôi đỏ mặt, vội vàng gật đầu nhận lỗi, bảo sẽ chú ý hơn ở nhà, rồi nhanh chóng đưa con rời đi.
Tôi vốn luôn cứng rắn nơi công sở, đây là lần đầu tiên bị “quê” như vậy.
Trên đường về, tôi càng nghĩ càng thấy lạ: tôi và chồng chưa từng thân mật trước mặt con, vậy con nhìn thấy cái gì?
Tâm trạng dần trở nên nặng nề, nhưng tôi không dám nghi ngờ bừa, sợ là hiểu nhầm lớn.
2.
Về đến nhà, trong bếp đã thơm nức mùi đồ ăn.
Chồng tôi gần đây đi công tác vài ngày, tôi nhớ anh ngày càng nhiều.
Con vừa vào nhà đã ngọt ngào gọi: “Bố ơi!”
Anh ở trong bếp đáp lại: “Hôm nay ai đón con vậy?”
“Là mẹ.”
Tôi bước vào bếp, mệt mỏi ôm chồng từ phía sau.
“Về rồi à? Có mệt không, lát nữa anh pha nước tắm, massage cho em nhé.”
Nghe anh nói vậy, lòng tôi ấm lên, nhưng khi nhìn vào nồi canh gà, tôi cau mày.
Tôi giữ dáng nên hiếm khi ăn mấy món nhiều dầu mỡ như thế.
Xem tiếp các món khác: sườn chua ngọt, thịt hấp… toàn là những món dễ tăng cân, chẳng hợp khẩu vị tôi.
Đây căn bản không phải nấu cho tôi.
“Tối nay mấy giờ ăn cơm vậy?” Tôi hỏi, thực chất là muốn dò xét.
“Em nghỉ chút đi. Mẹ anh đang nằm viện, mấy món này nấu cho bà. Lát nữa anh mang đến viện.”
Dây thần kinh trong lòng tôi cuối cùng cũng giãn ra. “Sao mẹ bị bệnh mà không nói với em? Em gọi điện hỏi thăm một tiếng cũng được mà.”
“Anh lấy danh nghĩa em gửi nhiều thuốc bổ rồi. Em bận việc, mấy chuyện nhỏ này đừng lo.”
Chồng tôi làm việc luôn kín kẽ, xử lý quan hệ xã giao còn khéo hơn tôi.
Tôi về phòng, lúc tìm đồ trong ngăn kéo lại thấy có điều gì đó không đúng.
Bcs chỉ còn một cái?
Nhìn chiếc hộp trống trơn, tôi chợt nhận ra điều lạ ở đâu.
Phòng ngủ có mùi nước hoa nhẹ thoang thoảng.
Phụ nữ luôn có trực giác thứ sáu rất nhạy bén mở tủ quần áo ra, những bộ đồ đắt tiền của tôi hình như đã bị ai đó mặc.
Tay tôi bắt đầu run. Không chỉ người ngoài, mà cả “người chồng hiền lành, mẫu mực” tôi vẫn luôn tin tưởng cũng ngoại tình.
Đúng lúc ấy, chồng xếp xong đồ ăn, đứng ngoài cửa nói: “Vợ ơi, anh đi rồi về liền.”
Tôi quay lưng lại, đáp “Ừ.”
Anh vừa rời đi, tôi lập tức bám theo. Thấy anh không lái xe mà gọi taxi.
Tôi theo sát, nhưng bị kẹt ở đèn đỏ, còn xe anh đã chạy qua.
Không đuổi kịp nữa.
Tôi gọi cho mẹ chồng, bà thật sự đang nằm viện. Chẳng lẽ tôi đã hiểu nhầm anh?
Đến viện, không thấy bóng dáng chồng đâu cả.
Tôi không giỏi nói chuyện riêng tư với mẹ chồng, hỏi han vài câu rồi ra ngoài.
Gọi cho chồng hỏi bao giờ về, anh lại thở hổn hển nói kẹt xe, sợ mẹ đói nên xuống xe đi bộ đến viện.
Nói đang vội nên không nói chuyện nhiều.
Tôi từng trải rồi, nghe giọng anh, rõ ràng đang… vận động kiểu khác.
3.
Người phụ nữ bên ngoài anh ta là ai?
Chỉ rời nhà một lúc mà cũng tranh thủ?
Trước đây tôi còn tưởng chồng mình thật thà.
Giờ xem ra, gan anh ta không nhỏ.
Về đến nhà thấy con đang chơi, tôi chợt nghĩ ra một cách.
Tôi hỏi con: “Lúc mẹ không có nhà, có cô nào đến chơi không?”
“Có ạ.” Con bé ngoan ngoãn đáp.
Tôi hồi hộp. Sự thật sắp rõ rồi.
“Vậy con nói cho mẹ nghe, là cô nào đến chơi vậy?”
Con bé đếm từng ngón tay, kể tên một loạt người, rồi nhìn tôi đầy tự hào, chờ tôi khen.
Tôi thất vọng chồng tôi hay mời khách, nấu ăn ngon, bạn bè thường đến nhà.
Mấy “cô” mà con nói đều là bạn chung của vợ chồng tôi.
Tôi không cam lòng, hỏi lại: “Có cô nào đến mà chỉ có một mình không?”
Con nghiêng đầu, mắt tròn xoe chớp chớp.
“Vợ ơi, anh về rồi.”
Chồng đẩy cửa bước vào, con bé giật mình: “Không có ạ.”
“Không có gì?” Chồng thay dép, bế con lên, hôn nhẹ vào má.
Con bé nghịch ngón tay mũm mĩm: “Mẹ hỏi có cô nào đến nhà không.”
Chồng nhìn tôi cười: “Em đang nghi ngờ anh à?”
Tôi nhìn anh, rõ ràng từ viện về nhà xa như vậy, tôi vừa về đến chưa bao lâu, anh cũng đã về.
Vẫn mặt không biến sắc, cười vô cùng chất phác.
Tôi giả vờ giận: “Chồng em tốt thế, không theo dõi kỹ sao được.”
“Em ấy…” Anh thở dài bất lực, đeo tạp dề đi vào bếp nấu ăn.
Tôi chơi với con, đang buồn bã thì chợt nghĩ ra một kế.
Chồng tôi thích tụ tập ăn uống ở nhà, vậy thì mời khách đi. Nhân cơ hội tôi vừa được thăng chức, tôi muốn xem thử ai là người cặp với anh ta.
Vả lại, phản ứng của con lúc nãy cũng có điểm đáng nghi.
4.
Tôi báo tin thăng chức với chồng, quả nhiên anh nói việc vui thế này phải tụ tập bạn bè ăn mừng.
Bảo tôi cứ yên tâm đi làm, về chỉ việc ăn thôi.
Gần đây tôi chưa có cơ hội lắp camera trong nhà, vì hễ tôi định ra ngoài là anh lại kéo đi cùng.
Tan làm về, nhà đã có khá đông người.
Chúng tôi đều tầm tuổi này, nên hầu hết các cặp vợ chồng đến cùng nhau, có người còn dẫn theo con.
Cô bạn thân từ nhỏ của chồng Trần Đình cũng tới, chồng cô ấy không đi, chỉ đưa con gái sáu tuổi theo.
Tôi định dùng mùi nước hoa để nhận diện, nhưng các chị em hôm đó lại dùng cùng một loại, thật khó phân biệt.
Lúc ăn cơm, chồng tôi thông báo tin tôi được thăng chức, mọi người đều chúc mừng.
Ai cũng nói trong nhóm bạn này tôi giỏi nhất, chồng lại sẵn lòng làm người đàn ông phía sau hậu thuẫn.
Mọi người đều khen tôi có phúc.
Vợ bạn thân của chồng Tống Trân bỗng lên tiếng:
“Đàn ông bây giờ đều thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ như chị Trương Huệ, không như em, ở nhà làm nội trợ lâu rồi, giờ lạc hậu quá.”
Bình thường tôi không để tâm mấy câu như vậy, nhưng hôm nay nghe lại thấy chua chát, đầy “trà xanh”.
Chồng cô ta đi công tác còn nhiều hơn cả tôi, quanh năm vắng nhà.
Bữa đó, cô ta ăn sườn chua ngọt và thịt hấp rất nhiệt tình.
“Phụ nữ nội trợ cũng có vai trò riêng, chỉ là phân công khác nhau thôi, đều quan trọng cả mà.” Trần Đình lên tiếng gỡ rối.
Tôi cảm kích nhìn cô ấy. Trần Đình bạn thân nữ của chồng tôi luôn có chừng mực, đối xử tốt với tôi, tôi cũng thật lòng coi cô ấy là bạn.
Chủ đề tạm thời trôi qua.
Đột nhiên, trong nhóm trẻ con có tiếng khóc vang lên, mọi người chú ý.
Con gái Trần Đình, Hồng Hồng đang gào khóc, còn Điểm Điểm nhà tôi ôm chặt món đồ chơi.
Chồng tôi đi dỗ con, thì ra Hồng Hồng muốn giành món đồ chơi của Điểm Điểm, nhưng không lấy được nên khóc.
“Điểm Điểm, đưa đồ chơi cho chị.” Chồng tôi dạy con.
“Con không.”
Chồng nghiêm mặt: “Bố vẫn dạy con phải biết chia sẻ cơ mà.”
“Con không thích.”Điểm Điểm vốn ngoan ngoãn nhưng hôm nay lại không nghe lời.
Tôi thấy món đồ chơi đó là bé thích, không chia sẻ cũng không sao, không đồng tình với cách dạy của chồng.
Kết quả, chồng tôi cưỡng ép giành món đồ, đưa cho Hồng Hồng, khiến Điểm Điểm khóc òa, chạy vào phòng nhỏ của mình.
“Đừng để ý con bé, nó bị ông bà ngoại nuông chiều rồi, để nó tự yên tĩnh một lúc.” Chồng tôi chẳng mấy để tâm.
Nhưng phản ứng khác thường của con gái khiến tôi bắt đầu suy nghĩ…
5
Sau bữa ăn, bạn bè ai nấy cũng đã về hết, chồng tôi đi tắm, còn tôi thì vào phòng Điểm Điểm. Con bé đã khóc đến mệt lả rồi ngủ thiếp đi, hàng mi dài vẫn còn vương giọt nước mắt.
“Đây là đồ chơi của con mà…” Trong mơ, con bé lẩm bẩm, vẻ mặt đầy tủi thân.
Tôi thấy đau lòng vô cùng. Trước giờ một lòng lo sự nghiệp, tôi tự cho rằng mình đã lấy được người chồng tốt, nhiều việc có thể giao hết cho anh ấy.
Giờ nhìn lại, tôi đã sai.
Tối đến, lúc ngủ, chồng tôi áp sát lại, giọng nói vừa mê hoặc vừa mập mờ:
“Vợ ơi, em hết kỳ rồi, tụi mình thân mật một chút nhé? Tính cả lần em đi công tác, cũng hơn một tháng rồi đấy.”
Nghĩ đến việc anh từng đụng chạm người khác, tôi thấy ghê tởm, nhưng vì chưa có bằng chứng cụ thể, nên vẫn chưa thể trở mặt, chỉ đành lấy cớ:
“Em mệt lắm, anh à.”
“Không sao, em chỉ cần nằm yên thôi.”
“Thật mà, em chỉ muốn ngủ thôi.” Tôi vừa nói vừa ngáp dài.
Chồng không cố thêm nữa, để tôi ngủ.
Tôi giả vờ ngủ, tai vẫn nghe rõ tiếng chồng thì thầm bên tai:
“Vợ ơi, vợ ơi?”
Sau khi xác nhận tôi đã ngủ say, anh mới rón rén rời khỏi giường.
“Ngủ rồi, chưa đụng vào cô ấy đâu, yên tâm.”
“Lần trước cô ấy đã bắt đầu nghi rồi, nên chúng mình vẫn phải cẩn thận.”
“Hôm nay anh thấy em ăn được mấy miếng sườn chua ngọt thôi, lần sau anh làm bù cho em. Ngày kia, ngày kia Trương Huệ phải tăng ca, anh sẽ gửi Điểm Điểm về nhà bà nội, em qua nhà anh, anh làm cho em ăn.”
Lông mày tôi nhíu chặt lại. Quả nhiên là vợ của bạn thân chồng – Tống Trân?
Ngày kia, hừ…
Hai ngày trôi qua rất nhanh. Tôi nói với chồng rằng tối nay phải tăng ca, anh bảo tôi vất vả, hỏi có cần anh nấu gì ngon để bồi bổ không.
Tôi dĩ nhiên là từ chối, vì để giữ dáng, tôi hầu như không ăn tối.
Cúp máy xong, tôi ghé về nhà một chuyến. Sau khi chồng đưa Điểm Điểm ra ngoài, tôi mới quay lại nhà để lắp camera.
Làm xong mọi việc, tôi trở về công ty. Dù đã biết rõ người ngoại tình là ai, tôi không còn muốn bắt gian tại trận nữa. Giờ điều tôi cần là nghĩ cách ly hôn cho gọn.
Vừa ra khỏi cổng khu chung cư, tôi đã thấy Tống Trân bước vào.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy ngột ngạt, nếu tôi không phải kiểu phụ nữ luôn theo đuổi sự hoàn hảo, thì chắc đã xuống xe, làm ầm lên như một bà vợ đi đánh ghen, ít ra cũng đỡ ức chế như bây giờ.
Chưa ra khỏi khu được bao xa, thì Trần Đình gọi đến, hỏi tôi có rảnh không, cô ấy muốn tâm sự đôi chút.
Tôi vốn có ấn tượng tốt về cô ấy nên đồng ý hẹn gặp.
Vừa gặp mặt, cô ấy đã xin lỗi chuyện của Hồng Hồng hôm đó, tôi chỉ nói là chuyện nhỏ, không để bụng.
Chúng tôi chưa từng có dịp ngồi riêng với nhau như thế này, Trần Đình dường như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, làm tôi bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ cô ấy biết chuyện gì sao?
Sau vài ly rượu, cô ấy mới mở lời, thần sắc đầy ưu phiền:
“Huệ Huệ, nếu chị phát hiện Sơn Trác ngoại tình thì sẽ làm gì?”