Sau Cánh Cửa Nhà Hạnh Phúc - Chương 2
6
Tôi đưa tay xoa trán, tim đập thình thịch – chuyện của Sơn Trác, Trần Đình cũng biết sao?
“Tất nhiên là ly hôn rồi, còn phải suy nghĩ gì nữa.”
Tôi cũng cạn sạch một ly rượu, không ngờ sự thật đến nhanh như vậy.
“Chị thật sự dứt khoát vậy sao? Hai người còn có con mà.” Cô ấy nhíu mày, dường như không tán thành lắm.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, không biết cô ấy có ý gì. Hay là Sơn Trác đã cảm thấy có gì đó, nên nhờ cô ấy làm người hòa giải?
Cũng phải, họ lớn lên cùng nhau, cô ấy đương nhiên sẽ đứng về phía anh ta.
“Con tôi tôi sẽ không giao cho anh ta. Một người đến chuyện trong nhà còn không lo nổi, sao có thể làm chồng tốt, làm cha tốt được?” Tôi nói tỉnh bơ.
Sắc mặt Trần Đình trở nên đau khổ, cô ấy đưa tay luồn vào tóc, cúi đầu:
“Huệ Huệ, giá mà tôi cũng được mạnh mẽ như chị… Nhưng mà… tôi thấy khó quá.”
Gì cơ? Tôi nhìn cô ấy đầy nghi hoặc.
“Huệ Huệ, chồng tôi… bên ngoài cũng có người khác rồi. Lúc mới phát hiện, tôi cũng nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng sau đó lại thấy ràng buộc quá nhiều, còn có con cái. Tôi làm không nổi… nhưng mà, tôi lại thấy ghê tởm anh ấy.”
Giọng Trần Đình bắt đầu nghèn nghẹn, tất cả nỗi ấm ức, đau khổ đều phơi bày qua từng lời nói.
Tâm trạng tôi cũng trùng xuống.
“Nếu như tôi cũng giỏi giang như chị, có phải chồng tôi đã không ngoại tình rồi không…”
Trần Đình ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhòe, nhìn tôi đầy hy vọng.
“Giá mà anh ấy giống Sơn Trác thì tốt biết mấy.”
Ha, thật mỉa mai.
Yêu, hóa ra thực sự chẳng có điều kiện gì cả.
Một khi đã bị phản bội, một khi không còn cảm nhận được yêu thương, phụ nữ sẽ tự hỏi liệu bản thân có điểm nào chưa đủ tốt, chưa đủ hoàn hảo, nên mới không giữ được đàn ông.
Giống như tôi đây, tự tin mình từ ngoại hình, vóc dáng, học vấn đến sự nghiệp đều ăn đứt Tống Trân gấp mấy lần, vậy mà Sơn Trác vẫn lén lút vụng trộm.
Quả đúng câu: “cứt ngoài đường, với đàn ông vẫn thơm.”
Trần Đình cứ nói mãi, còn đầu óc tôi thì chỉ nghĩ đến việc lúc này Sơn Trác và Tống Trân có lẽ đang quấn lấy nhau trên giường.
Chưa tới nửa tiếng sau, Trần Đình lau nước mắt, nói chồng cô ấy sắp tan làm, cô phải về nấu cơm.
Thấy không? Đó là hôn nhân đấy.
7
Khi tôi nhận ra cuộc hôn nhân giữa mình và Sơn Trác đã đi đến đường cùng, người đầu tiên tôi nghĩ đến lại là Điểm Điểm.
Từ nhỏ con bé đã do bố chăm sóc là chính, đến lúc ly hôn, e rằng nó sẽ chọn về với bố.
Lúc đó tôi mới chợt nhận ra, tình cảm và sự đồng hành của tôi dành cho con bé thật sự chưa đủ.
Tôi đặc biệt xin nghỉ phép năm, lấy cớ đưa con gái về nhà mẹ đẻ chơi, để con làm quen nhiều hơn với ông bà ngoại.
Một là để tôi có đủ thời gian lên kế hoạch ly hôn, hai là để có thể gần gũi Điểm Điểm nhiều hơn, tiện thể dò hỏi được thêm điều gì đó từ con bé.
Tôi đưa con đến khu vui chơi, con thích gì tôi cũng chiều theo, chơi cùng nó tất cả những gì nó muốn.
Nhân lúc con đang ăn kem, tôi nhớ ra một chuyện vẫn luôn thắc mắc, bèn ngồi xổm xuống hỏi:
“Điểm Điểm, sao hôm đó con không muốn chia đồ chơi cho chị Hồng Hồng? Mẹ nhớ con rất thích chia sẻ mà?”
Điểm Điểm đang ăn kem, khuôn mặt đang vui vẻ bỗng chốc bật khóc:
“Đó là đồ chơi con thích nhất mà. Tất cả đồ chơi khác con đều cho chị ấy rồi, mà chị ấy vẫn cứ đòi của con.”
Tôi sững người, “Con nói gì? Con thường xuyên chơi với chị Hồng Hồng à?”
Điểm Điểm gật đầu, tủi thân nói, “Con không thích chị ấy, chị ấy cứ giành đồ chơi của con, mà bố chẳng giúp con gì cả.”
“T-Thế… cái cô hay đến nhà mình một mình ấy, là ai vậy?” Mí mắt tôi giật lên, như thể có điều gì sắp lộ ra.
“Là dì Trần.”
Trong nhóm bạn tôi có vài người họ Trần, để tránh hiểu nhầm, tôi hỏi kỹ:
“Là Trần nào vậy con?”
“Dì Trần Đình.” Điểm Điểm òa khóc to hơn, kem cũng chẳng buồn ăn nữa, ôm lấy tôi nói:
“Mẹ ơi, con không thích dì Trần Đình đâu, dì ấy dữ lắm.”
Ngực như bị đè một tảng đá, tôi thở không nổi.
Ngọn lửa giận dữ bùng lên, thiêu rụi lồng ngực tôi – Trần Đình, Sơn Trác, các người quá đáng vừa thôi!
Chợt nhớ tới việc tôi từng hiểu nhầm Tống Trân, tôi hỏi tiếp:
“Vậy dì Tống có đến nhà không?”
“Dì Tống tốt lắm, hay đón con về nhà dì ấy ăn cơm nữa.”
Đầu tôi như lóe sáng – cái lần tôi đi công tác về, đến đón con từ trường, Sơn Trác đã hỏi ai đón con về.
Khi ấy tôi không thấy có gì bất thường, nhưng bây giờ, xâu chuỗi mọi việc lại… tất cả đều đang tố cáo sự phản bội của Sơn Trác.
Tôi không còn lòng dạ nào chơi tiếp với con nữa, vội vã đưa con về nhà mẹ, nhờ mẹ tắm cho con.
Còn tôi trốn vào phòng, khóa trái cửa. Chuyện này tôi chưa muốn để bố mẹ biết, sợ họ lo.
Tôi bật máy tính, mở đoạn camera vừa lắp lên.
8
Hôm đó, sau khi gặp tôi và nói phải về nấu cơm cho chồng, Trần Đình thực chất đã đến khu chung cư nhà tôi.
Ra là hôm đó đến để thăm dò tình hình.
Vừa bước vào nhà, Sơn Trác đã ôm chầm lấy cô ta như không thể chờ thêm một giây nào nữa, hai người quấn lấy nhau ngay trong phòng khách.
Trong lúc đó, Trần Đình còn nhắc:
“Anh cẩn thận chút đi.”
Sơn Trác khó hiểu.
Trần Đình nói: “Em có thai rồi, không cẩn thận sao được?”
“Của chồng em à?”
Trần Đình đẩy anh ta ra: “Anh hỏi dư thừa vậy? Làm sao mà là của anh ta được!”
“Anh đâu có biết chắc, phải làm xét nghiệm ADN mới rõ.”
Hai người từ phòng khách kéo nhau vào phòng ngủ, trước khung ảnh cưới nơi tôi cười rạng rỡ, họ không chút e ngại.
Sau đó, hai người tiếp tục bàn chuyện đứa con trong bụng Trần Đình.
“Nếu lần này là con trai, anh có ly hôn với Trương Huệ không?”
Sơn Trác vừa vuốt tóc cô ta, vừa nói:
“Chắc chắn rồi. Trương Huệ vì giữ dáng, nhất quyết không chịu sinh con cho anh nữa. Anh là con một, nhà anh nhất định phải có con trai.”
“Nếu trước kia Hồng Hồng là con trai, anh đã cưới em rồi đúng không?”
“Tất nhiên là không. Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa. Nhưng nếu đứa trong bụng em thật sự là con trai, mình phải nghĩ cách chiếm được tài sản của Trương Huệ.”
Tôi siết chặt tay đến chảy máu cũng không hề hay biết. Hồng Hồng là con của Sơn Trác ư?
Lòng bàn tay rỉ máu, tôi cúi xuống nhìn – hóa ra bị móng tay bấm đến rách da.
Hai kẻ đó vẫn nằm trên giường, tiếp tục lên kế hoạch hại tôi, độc ác đến không thể tưởng tượng.
Chúng dự định chuốc say tôi, sau đó thuê người lạ cưỡng hiếp, quay video rồi dùng để uy hiếp.
Rồi lấy danh nghĩa nuôi Điểm Điểm để đòi tiền chu cấp hàng tháng.
Như vậy, không những ly hôn xong vẫn moi được tài sản, mà còn có thể sống dựa vào tiền tôi, không cần làm gì vẫn đủ nuôi Hồng Hồng học lớp năng khiếu.
Tôi thật không ngờ, Sơn Trác, người luôn được bạn bè khen là tử tế, điềm đạm, lý trí… lại là loại người độc ác, thâm hiểm đến tận xương tủy.
Tôi nhớ lại trước khi kết hôn, có một ông thầy xem tướng nói mặt anh ta không tốt, là loại giả nhân giả nghĩa.
Lúc ấy tôi đang chìm trong mật ngọt tình yêu, đâu thèm nghe, còn cho ông ấy là kẻ lừa đảo.
Thật là buồn cười.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến tôi giật bắn cả người, vội vàng gập laptop lại.
“Huệ Huệ, con xem Điểm Điểm bị sao mà người nhiều vết lạ quá vậy?”
Tiếng mẹ tôi vọng từ ngoài vào.
Tôi hoảng loạn đứng dậy, vội quá làm đổ ghế, ngã đập đầu vào cạnh bàn.
“Điểm Điểm làm sao vậy ạ?” Tôi lao ra hỏi.
“Con… con bị chảy máu trán rồi, Huệ Huệ, con có sao không?”
Tôi không màng đến vết thương, chạy vào phòng tắm xem con.
Mặt trong đùi và lưng Điểm Điểm, những chỗ bị quần áo che, đầy rẫy vết bầm tím.
Mới có, cũ có, chồng chất lên nhau.
Con bé còn quá nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, tôi như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt.
“Điểm Điểm, con nói mẹ nghe, ai đánh con?”
Nước mắt tôi tuôn như mưa. Tắm rửa, mặc đồ cho con là việc Sơn Trác vẫn luôn làm, tôi chỉ lo kể chuyện và chơi cùng con vào mỗi tối.
Tôi chưa từng để ý đến việc con phải chịu nhiều tổn thương đến thế.
Hóa ra, tôi đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
9
Điểm Điểm kể với tôi rằng, bố và dì Trần Đình thường xuyên đánh và mắng chửi con bé, thậm chí có lúc còn cấu véo con.
Lần nào cũng là cởi đồ ra rồi mới đánh.
Con làm sai thì bị đánh, không làm gì sai cũng bị đánh, thậm chí chỉ cần Hồng Hồng không vui cũng bị lôi ra đánh cùng.
“Vì sao con không nói với mẹ sớm hơn?” Tôi vừa khóc vừa ôm con vào lòng, hối hận đến tột cùng.
“Bố bảo không được nói với mẹ. Bố nói con không ngoan, nếu con nói ra thì mẹ cũng sẽ đánh con. Mẹ ơi, mẹ có đánh con giống như bố không?” Điểm Điểm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi tôi.
Ba mẹ tôi đứng bên cạnh nghe mà mơ mơ hồ hồ, nét mặt đầy u sầu.
Mãi mới dỗ được Điểm Điểm ngủ, tôi bước ra khỏi phòng thì thấy ba người ngồi nghiêm trang trong phòng khách.
Anh trai tôi từ lúc nào đã về rồi?
“Nói đi, lời Điểm Điểm nói là sao? ‘Bố và một người phụ nữ khác đánh nó’ là thế nào hả?” – Ba tôi nghiêm mặt.
Ông cố tình hạ thấp giọng sợ đánh thức cháu gái, nhưng cơn giận vẫn hiện rõ.
Xem ra, chuyện Sơn Trác ngoại tình đã không thể giấu nữa. Tôi chỉ còn cách thành thật kể lại mọi việc.
“Thằng khốn đó dám ức hiếp em gái và cháu gái tao như vậy à? Tao phải chém chết nó ngay bây giờ. Không chém chết được đôi cẩu nam nữ đó thì tao không mang họ Trương!” – Anh tôi giận dữ, lao vào bếp rút con dao chặt xương.
Cả nhà hoảng loạn, không nghi ngờ gì, nếu tối nay không giữ anh lại, anh ấy thật sự có thể gây án.
Ba mẹ vội vã chắn trước mặt anh, cau mày nói:
“Rồi sao nữa? Hai đứa nó chết rồi thì mày ngồi tù, tụi tao còn phải đền tiền cho nhà hai đứa cặn bã đó nữa à?”
Anh tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay cầm dao, vẻ mặt hừng hực.
Tôi bình tĩnh nói:
“Ba mẹ, thật ra con đã có kế hoạch từ lâu. Sở dĩ con không kể là vì sợ mọi người làm hỏng việc. Bao năm nay, Sơn Trác lấy cớ mua đồ cho nhà ngoại để rút tiền của con, giờ con sẽ khiến anh ta trả lại từng đồng một.”
Ba mẹ nghe xong gật đầu đồng tình, còn nói từ nhỏ tôi đã thông minh hơn anh trai, lúc nào cũng biết tính toán trước.
Anh tôi gãi đầu cười trừ, “Thì tao tức quá thôi mà…”
Ở lại nhà mẹ hai ngày, tôi quyết định đưa Điểm Điểm về nhà.
Sơn Trác tỏ vẻ bất ngờ khi thấy tôi về sớm, tôi viện cớ có việc cần xử lý.
Tôi vào thẳng phòng làm việc, cố tình không khép cửa, rồi giả vờ gọi điện thoại.
“Cái gì? Không phải tôi đã đưa anh tiền để đầu tư rồi à? Sao anh lại tiêu sạch hả? Anh có biết khoản đó mà đầu tư thì giờ đã lãi hơn sáu trăm ngàn không? Tôi nói gì anh cũng không nghe! Đó là tiền thưởng cuối năm của tôi đấy! Chồng tôi còn chưa biết khoản đó về rồi, giờ tôi giải thích với anh ấy thế nào đây?”
“Anh khiến tôi quá thất vọng rồi!”
“Tôi biết còn có thể mua tiếp, nhưng ở giai đoạn này thì người ta đâu còn coi trọng vài chục triệu bạc nữa? Tôi thật sự hết sạch tiền rồi. Còn anh, anh nhất định phải trả tôi số tiền đó, tôi không đòi lãi lời gì cả, chỉ cần tiền gốc thôi.”
Thấy có tà áo ló ngoài cửa, tôi dứt khoát ném vỡ một cái ly.
“Đừng có nói gì bạn bè với tôi nữa. Bạn bè mà lừa nhau kiểu đó à?!”
Tôi cúp máy dứt khoát.
“Vợ ơi, em ổn chứ?” – Sơn Trác bước vào, dè dặt vừa dọn mảnh vỡ.
Tôi lắc đầu, “Không ổn lắm… Chồng ơi, em phải thú thật với anh một chuyện.”
Anh ta nghe xong, lên tiếng an ủi:
“Đã là bạn bè thì em nên tha thứ cho người ta một chút…”
Tôi tỏ vẻ u sầu:
“Là hai trăm triệu tiền thưởng cuối năm…”
Khóe miệng anh ta giật giật – bởi vì trong đầu anh ta, tiền của tôi vốn đã là tiền của anh ta.
Anh cẩn trọng hỏi lại:
“Em nói là có thể lãi gấp ba lần?”
Tôi gật đầu, kéo anh ta ngồi xuống, mở trang web ra giả vờ giải thích chi tiết về cơ hội đầu tư này.
Anh ta vốn chẳng hiểu gì, chỉ biết liên tục gật đầu nghe tôi thao thao bất tuyệt. Cuối cùng tôi nói:
“Em nói nhiều làm gì cơ chứ… Bây giờ muốn đầu tư cũng phải có ba trăm triệu mới đủ điều kiện, mà nhà mình làm gì có? Thôi thì đành nhìn người khác kiếm tiền, còn em thì đúng là số làm công ăn lương suốt đời rồi…”
Nói xong, tôi để Sơn Trác lại trong phòng làm việc, một mình vào nhà tắm.
Qua kẽ cửa, tôi thấy anh ta cầm chuột lướt web, còn dùng điện thoại chụp lại, tôi cười nhạt — đúng là chẳng cần lo cũng biết, anh ta chắc chắn sẽ cắn câu.