Sau Đêm Ấy, Tôi Thành Vợ Của Tổng Tài - Chương 28
“Nghe lời, đo nhiệt độ đã”, Trình Dịch Lâm lấy từ trong tay dì Vương cặp nhiệt độ rồi đặt lên lỗ tai tôi.
Tôi xấu hổ không dám cử động, nhúc nhích cũng không, lại nhìn thấy chân mày Trình Dịch Lâm nhíu càng chặt hơn.
“Sốt thật”.
“Không phải chứ?”, tôi ngây ra: “Cặp nhiệt độ rất dễ có sai sót, hơn nữa bây giờ tôi cũng…”
Bây giờ tôi cũng vô cùng xấu hổ, nhiệt độ cơ thể chắc chắn tăng cao. Trong lòng tôi lặng lẽ bổ sung như vậy.
Trình Dịch Lâm nhìn tôi, như là hiểu được suy nghĩ của tôi, chỉ nói đợi một lúc nữa đo xong, nhưng vẫn ôm tôi ở trong ngực.
Tôi có chút không quen với vẻ thân mật của Trình Dịch Lâm, nhưng tôi lại dần cảm thấy có chút lạnh, không kìm được càng muốn dán vào cơ thể anh.
Tôi thật sự sốt rồi, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người.
Trình Dịch Lâm vội vàng muốn đưa tôi đi bệnh viện nhưng bị tôi ngăn lại. Tôi vốn là một bác sĩ, đương nhiên biết rõ hiện tại tôi đang mang thai không thể tùy tiện uống thuốc, chỉ có thể dùng biện pháp vật lý để hạ nhiệt.
Dưới yêu cầu của tôi, Trình Dịch Lâm ôm tôi quay về phòng, dì Vương dùng khăn lông nóng lần lượt lau cơ thể cho tôi. Tôi hôn mê lại còn buồn bực tại sao tôi đột nhiên lên cơn sốt, bỗng Trình Dịch Lâm lại đẩy cửa tiến vào.
Tôi kéo chăn đầy khó khăn muốn đắp lên người mình.
Trình Dịch Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn tôi: “Chúng ta là vợ chồng, em còn xấu hổ cái gì?”
Anh nhận khăn bông từ trong tay dì Vương, động tác tự nhiên muốn lau chùi cánh tay cho tôi, tôi liền vội vàng tránh: “Tự tôi làm được”.
Quả thực tôi có chút không quen với sự nhiệt tình đột nhiên của Trình Dịch Lâm. Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy Trình Dịch Lâm nói thích tôi là nói đùa, hoặc người bị sốt là anh chứ không phải tôi.
Trình Dịch Lâm liếc mắt nhìn tôi sâu sắc, không nói lời nào liền ôm tôi, bắt đầu lau người.
Toàn thân tôi cứng đời, cơ thể lại cảm thấy ngày càng nóng, bất giác chìm vào trong ngực Trình Dịch Lâm ngủ thật say.
Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy trong ngực Trình Dịch Lâm, tôi lúng túng không biết làm thế nào cho phải, nhưng Trình Dịch Lâm mặt rất bình tĩnh đo nhiệt độ cơ thể cho tôi, đi rửa mặt ăn cơm giống như không có chuyện gì.
Từ hôm đó Trình Dịch Lâm đã có thêm một thói quen, mỗi buổi tối đều muốn ôm tôi ngủ chung, theo lời anh nói mặc dù vừa bắt đầu qua lại sẽ không phát triển nhanh như vậy, nhưng chúng tôi là vợ chồng, hơn nữa đã làm qua chuyện vợ chồng từ lâu, những chuyện này không cần thiết phải ngượng nghịu.
Tôi vô cùng khổ sở, nhưng Trình Dịch Lâm ngoại trừ ôm tôi ra thì không có bất kỳ động tác không theo quy tắc, tôi cũng âm thầm chấp nhận bá đạo của Trình Dịch Lâm, dần dần quen những ngày tháng anh ở bên cạnh tôi, mấy ngày nay ngủ vô cùng ngọt ngào.
Bây giờ tôi thật sự đang qua lại với Trình Dịch Lâm?
Hôm nay tôi ở trong biệt thự đọc sách, nhưng không tự chủ được suy nghĩ chuyện của mấy ngày hôm nay.
Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của tôi.
“Ầm ầm ầm…”, âm thanh gần như sắp phá vỡ cửa, tôi tưởng rằng dì Vương ra ngoài mua quá nhiều đồ nên không tiện mở, tôi vội vàng đứng dậy đi mở cửa, nhưng vô cùng khiếp sợ khi phát hiện người ngoài cửa lại là Tần Tuấn Phi.
** Đây là web lậu, vui lòng đọc ở trang Nhayho.čom để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Theo bản năng tôi muốn đóng cửa, trong lòng hốt hoảng, nhưng Tần Tuấn Phi lại chìa tay túm tôi lại, kéo vào phòng.
Anh ta rất khỏe, tôi đau đến cau mày, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng “bụp” vang lên, Tần Tuấn Phi đóng cửa lại, còn khóa trái.
“Lạc Tĩnh Văn, đóng cửa làm gì? Cảm thấy không có mặt mũi gặp tôi?”, Tần Tuấn Phi nắm chặt lấy tôi, trong tròng mắt vang lên ý hận mãnh liệt.
Trong lòng tôi run rẩy, thầm hối hận mình quá coi thường rồi, không có nhìn xem người gõ cửa là ai liền mở cửa ra.
“Anh tới đây làm gì?”
Tôi giả vờ bình tĩnh hất cánh tay Tần Tuấn Phi ra. Anh ta không ép buộc, ngược lại bị tôi hất ra, tôi vội vàng lui về phía sau mấy bước giữ khoảng cách với anh ta, sau đó cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn để phòng thân.
“Vội vàng như vậy làm gì? Đánh người là phải ngồi tù đấy”, Tần Tuấn Phi cười nhạt: “Tôi đến để xem xem cô thế nào rồi, mấy ngày nay tôi không được vui vẻ, cô có biết rằng ngày tháng bị tạm giam là như thế nào không?”
Tần Tuấn Phi nhếch môi, ánh mắt tùy tiện đánh giá cả căn phòng.
Tôi nghe thấy hai chữ “ngồi tù” thì trong lòng chợt nhảy lên, Tần Tuấn Phi là do tôi truy tố nên mới bị tạm giam, chắc chắn anh ta rất hận tôi. Bây giờ anh ta tới tìm tôi để xả giận sao?
Tim tôi đập rất nhanh, Tần Tuấn Phi thâm độc nhìn tôi: “Xem ra cô sống cũng không quá tệ, Lạc Tĩnh Văn, cô thật sự đã leo lên được cây đại thụ Trình Dịch Lâm này rồi”.
Tôi nắm chặt cái tàn thuốc, cứng rắn nói: “Nếu biết tôi bấu víu vào Trình Dịch Lâm, anh còn dám tới tìm tôi? Không sợ Trình Dịch Lâm lại tiễn anh vào tù hả”.
Trong nháy mắt mặt mũi Tần Tuấn Phi trở nên méo mó, bàn tay đột nhiên tấn công về phía cổ tôi. Tôi kinh hãi giơ cái gạt tàn thuốc đập về phía người anh ta, chỉ là vào lúc quan trọng, tiếng mở cửa vang lên.
Tần Tuấn Phi ngây ra, còn tôi vui mừng trong lòng, hung hãn đập cái gạt tàn thuốc vào cánh tay anh ta.
Tần Tuấn Phi đau đớn kêu thành tiếng, cửa cũng mở ra.
“Cậu là ai!”, trong nháy mắt cửa mở, chân mày dì Vương liền nhíu lại. Dì ấy vội vàng ném đồ trong tay xuống đất, chạy mấy bước đến bên cạnh tôi, bảo vệ tôi sau lưng.
Tần Tuấn Phi che cánh tay mình, tròng mắt gần như sắp phun ra lửa, tôi bị dọa đến phát run, sợ hãi Tần Tuấn Phi sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng gì đó, tôi vội vàng muốn cầm điện thoại thông báo cho Trình Dịch Lâm.
“Lạc Tĩnh Văn, cô giỏi lắm”, giọng Tần Tuần Phi lạnh lùng, trợn mắt nhìn tôi.
“Cậu mau đi nhanh lên, nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát”, dì Vương hung hăng trợn mắt nhìn anh ta.
“Trung thành bảo vệ chủ?”, Tần Tuấn Phi cười lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy giễu cợt và hận thù: “Lạc Tĩnh Văn, tôi tới là để đưa thiệp mời cho cô. Tôi và Văn Thiến sắp kết hôn rồi, cô hãy đến tham gia đi”.
Tần Tuấn Phi lấy ra từ trong túi một tấm thiệp mời đưa tới, tôi liền cau mày không lên nhận.
Lúc anh ta nói đến đưa thiệp mời, tôi liền nghi ngờ có phải anh ta muốn kết hôn với Cận Văn Thiến không. Không ngờ Trương Mỹ Nga thật sự đồng ý Tần Tuấn Phi ở bên Cận Văn Thiến. Chẳng lẽ ngày hôm đó lời tôi nói ở bệnh viện tư nhân không có tác dụng sao?