Sau Đêm Ấy, Tôi Thành Vợ Của Tổng Tài - Chương 30
Tôi càng cảm thấy buồn cười, chưa từng thấy người ăn sơn hào hải vị sẽ hâm mộ người ăn bánh bao đâu? Bây giờ nếu tôi độc thân, nhìn thấy cô ta và Tần Tuấn Phi kết hôn có lẽ thật sự sẽ ghen tỵ đến phát điên. Nhưng hôm nay tôi có Trình Dịch Lâm, Tần Tuấn Phi có gì mà tốt hơn so với anh?
“Tĩnh Văn cũng tới à, trước đó Tuấn Phi đưa thiệp mời cho cô, tôi còn sợ cô sẽ không tới chứ. Bây giờ cô có thể đến đây chúc phúc cho chúng tôi, tôi thật sự rất vui”, Cận Văn Thiến nhìn tôi cười híp mắt, hiển nhiên là muốn cứu vãn thế cục.
“Đương nhiên là chúc phúc cho hai người rồi, nếu không phải Tần Tuấn Phi và cô ở bên nhau, tôi cũng không có cơ hội gả cho Dịch Lâm”, tôi cũng giống như Cận Văn Thiến kéo cánh tay Trình Dịch Lâm, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô ta, tôi cố ý nói: “Đúng rồi, chuyện của con cô sao rồi? Có đi xác nhận chưa?”
Vừa nghe thấy vậy, trong nháy mắt Cận Văn Thiến biến sắc, chân mày Tần Tuấn Phi cũng nhíu chặt lại.
“Ha, có phải tôi nói sai không…”, mặt tôi đầy lo lắng ngước lên nhìn Trình Dịch Lâm, trong tròng mắt đen của anh hiện ra chút ý cười.
“Em cũng có lòng tốt nhắc nhở, anh nghĩ nhà họ Tần sẽ hiểu. Hơn nữa nếu thật sự tra ra cái gì đó, bọn họ còn phải cảm ơn em mới đúng đó”.
Tôi nín cười gật đầu, Trình Dịch Lâm thật sự là thần trợ công. Nhưng Cận Văn Thiến cũng không thể nào bình tĩnh nổi nữa.
“Lạc Tĩnh Văn, tại sao cô lại vu oan cho tôi? Tôi…”, nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn xuống, Cận Văn Thiến cắn môi: “Tôi biết cô đang giận tôi, tức tôi vì cướp Tuấn Phi đi mất. Nhưng bây giờ cô cũng đã gả cho anh Trình rồi, cô không thể tha thứ cho tôi sao?”
Trong lòng tôi cảm khái Cận Văn Thiến giỏi thật, một chiêu lấy lùi làm tiến, bây giờ cô ta đã thừa nhận mình nhúng tay vào cuộc hôn nhân giữa tôi và Tần Tuấn Phi, lần này tới mơ hồ mọi người đều dồn sự chú ý vào đứa bé trong bụng cô ta.
“Tĩnh Văn, tha thứ cho tôi được không?”, Cận Văn Thiến chìa tay tới kéo tôi, tôi theo bản năng lùi về phía sau một bước, nhưng không ngờ Cận Văn Thiến hét thảm một tiếng, cơ thể ngã về phía sau.
“A…”, giọng Cận Văn Thiến rất lớn, tại đây vang lên một tiếng rít.
“Văn Thiến!”, Tần Tuấn Phi khôi phục tinh thần, lập tức xông tới bên cạnh Cận Văn Thiến, còn Cận Văn Thiến nhìn tôi bằng vẻ mặt đầy tố cáo.
“Tĩnh Văn… cô… cô… tại sao cô lại đẩy tôi. A… Bụng tôi… Tuấn Phi, bụng em đau quá, đau quá…”
Cận Văn Thiến hai tay che bụng của mình, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Đầu tôi ong ong, cơ thể cứng ngắc. Tôi không hề đẩy cô ta, thậm chí còn không hề đụng vào cô ta, cô ta không thể nào ngã xuống.
Nhưng bây giờ không cho phép tôi nghĩ nhiều, Trương Mỹ Nga nghe thấy tiếng ồn liền chạy tới, lập tức xông vào muốn đánh tôi. Trình Dịch Lâm sắc mặt u ám ôm tôi trong ngực, Trương Mỹ Nga hậm hực dừng tay, quay lại đỡ Cận Văn Thiến đứng dậy, nhưng lại nhìn thấy một mảng máu tươi phía sau váy cưới của cô ta.
“Chảy máu! Mau đưa đến bệnh viện!”, Trương Mỹ Nga hét lớn, tôi cũng kinh hãi, không thể tin nổi nhìn Cận Văn Thiến.
Cận Văn Thiến lại ngã chảy máu? Cô ta điên rồi sao? Để hãm hại tôi, ngay cả con mình cũng mặc kệ?
Không đúng… Trong đầu tôi như có cái gì chợt lóe, nhưng còn chưa kịp nghĩ thì Trương Mỹ Nga liền lao tới mắng tôi.
“Con tiện nhân Lạc Tĩnh Văn này, rốt cuộc muốn hại nhà họ Tần bọn tao thành thế nào mày mới hài lòng? Cái loại giày rách không biết xấu hổ, mày…”
Tần Tông Minh vội vàng đi tới kéo cánh tay Trương Mỹ Nga, hiển nhiên là kiêng kỵ Trình Dịch Lâm, chỉ là sắc mặt ông ta cũng không hề tốt.
“Tĩnh Văn, sao cô lại đẩy Cận Văn Thiến? Chuyện này cô phải có câu trả hợp lý cho chúng tôi”, Tần Tông Minh u ám mở miệng, ánh mắt không tự chủ liếc vào người Trình Dịch Lâm.
Tôi nhíu mày: “Tôi không đụng vào cô ta”.
“Cô không đụng con bé, sao con bé ngã được? Lạc Tĩnh Văn! Cô mở to mắt nói mò cũng phải xem tình hình chứ!”, Trương Mỹ Nga giùng giằng muốn hất cánh tay Tần Tống Minh.
Cận Văn Thiến đột nhiên kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt hấp dẫn tầm mắt mọi người: “A… con của tôi…”
Cô ta nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng ngất xỉu.
Nơi này liền náo loạn, Trương Mỹ Nga nhào tới bên cạnh Cận Văn Thiến, nhìn ra bà ta thật sự để ý đến đứa bé này.
Tần Tuấn Phi cắn răng nghiến lợi nhìn tôi: “Lạc Tĩnh Văn, nếu không giữ được đứa bé này, cô không xong với tôi đâu!”
Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, cơ thể lạnh như băng, không phải vì lời đe dọa của Tần Tuấn Phi, mà là tôi nghĩ không ra tại sao Cận Văn Tiến lại làm được đến mức này. Đây rõ ràng là giết một ngàn địch tự tổn thất tám trăm, thậm chí tổn thất của cô ta lớn hơn tôi mới đúng.
Bàn tay Trình Dịch Lâm nắm tay lạnh băng của tôi, theo bản năng tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng rất loạn. Trình Dịch Lâm nhẹ nhàng nhéo tay tôi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Tần Tuấn Phi.
“Thứ nhất, Tĩnh Văn không đụng vào cô, phàm là người mắt nhìn xa cũng có thể nhìn thấy, nếu như mắt không nhìn xa được thì có thể xem camera”.
“Thứ hai, cho dù sinh non cũng có thể làm xét nghiệm DNA, lát nữa đi bệnh viện làm liền. Nếu như không có đường đi, tôi sẽ giúp các người liên hệ bác sĩ”.
Đầu tôi “vù” một tiếng, trong nháy mắt liền nghĩ ra.
Không sai! Chính là cái này!
Máu tôi lập tức sôi trào, Cận Văn Thiến và Tần Tuấn Phi là cưới chạy bầu, Trương Mỹ Nga có thể đồng ý cho cô ta vào cửa, chắc chắn có liên quan cực lớn đến đứa bé này. Lúc này, cô ta nên cưng chiều đứa bé như bảo bối mới đúng, tuyệt đối không thể vì hãm hại tôi mà làm ra chuyện làm đứa bé bị thương.
Nhưng Cận Văn Thiến rõ ràng cố ý ngã xuống, như vậy khả năng lớn nhất chính là đứa bé trong bụng cô ta không phải của Tần Tuấn Phi, cho nên cô ta mới mượn tay tôi diệt trừ đứa bé này!
Tôi trợn mắt nhìn Cận Văn Thiến, rõ ràng thấy sau khi cô ta nghe Trình Dịch Lâm nói, mí mắt run lên.
Cô ta giả bộ ngất? Lập tức tôi đã xác định phỏng đoán trước đó giống như bị nhiễm từ Trình Dịch Lâm, tôi cũng bình tĩnh lại.
“Thứ ba, trong tay tôi có tài liệu rất hay, muốn cho mọi người ở đây thưởng thức, hay là cho các người xem một mình?”, Trình Dịch Lâm lạnh lùng nhếch môi, nhìn Tần Tuấn Phi cười như không cười.
“A…”, còn chưa chờ Tần Tuấn Phi đáp lại, một tiếng rên đau đớn vang lên, cắt đứt đối thoại của bọn họ.
Cận Văn Thiến “chậm rãi tỉnh lại”, cô ta nắm chặt cánh tay Tần Tuấn Phi, run rẩy mở miệng: “Đau quá… Tuấn Phi, em đau quá…”
Nhân viên y tế chạy vào, hiển nhiên là xe cứu thương đã đến.
“Phần tài liệu kia tôi tạm thời cất kỹ, lúc nào các người có hứng thì cứ đến tìm tôi”, Trình Dịch Lâm lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Tần vội vàng vây thành vòng tròn, anh nắm tay tôi xoay người đi.
Lên xe rồi cơ thể tôi vẫn căng thẳng, nhưng Trình Dịch Lâm đã gọi điện cho Lâm Băng Thanh, nói cô ấy mau chóng chuẩn bị.
“Bị dọa cho ngốc rồi?”, Trình Dịch Lâm nhéo má tôi, hành động như trẻ con khiến tôi bất ngờ.
Tôi đập tay Trình Dịch Lâm: “Trong tay anh có phải không có tài liệu kia?”