Sau Đêm Ấy, Tôi Thành Vợ Của Tổng Tài - Chương 37
“Cái đó, thật ngại quá. Cô có thể cho tôi mượn quần áo dự phòng được không? Hôm nay tôi nghĩ ký xong hợp đồng liền về nhà, không mang theo quần áo dự phòng tới”, Từ Phi Phi nói với tôi.
Tôi ngây ra một chút rồi lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi không mang quần áo dự phòng”.
Từ Phi Phi nhíu mày: “Cô không mang? Tập đoàn Trình Thi có quy tắc mà, cô là thư ký của anh Dịch Lâm đúng không, sao cô lại không mang chứ”.
Tôi lập tức khó nói, tập đoàn Trình Thị vô cùng coi trọng hình tượng nhân viên, vì vậy nhân viên khi đi làm quả thật sẽ mang thêm một bộ quần áo, đề phòng có tình huống bất ngờ có thể thay, điểm này cũng đã được viết trong quy tắc nhân viên của tập đoàn Trình Thị.
Chỉ là tôi đi làm hay tan làm theo Trình Dịch Lâm nên hoàn toàn không nghĩ đến mấy thứ này, đương nhiên cũng không có chuẩn bị.
“Cái đó, đồ bây giờ tôi mặc chính là đồ dự phòng rồi. Hôm nay tôi vô tình làm đổ cafe lên người… Hay là tôi giúp cô đi mua một bộ đồ mới nhé”, gò má tôi nóng ran, mở miệng nói dối.
Rõ ràng tôi nói với Trình Dịch Lâm đừng hành động đặc biệt, nhưng ngược lại chính bản thân tôi rất buông lỏng. Nếu Từ Phi Phi bám vào điều này không buông tha Trình Dịch Lâm thì thật xấu hổ.
Chân mày Từ Phi Phi nhíu càng chặt hơn: “Đã làm đổ một lần?”
“Vậy phiền cô mua cho tôi thương hiệu tôi đang mặc, bên cạnh cửa hàng tổng hợp có bán”, Từ Phi Phi đưa thẻ ngân hàng cho tôi, gò má tôi càng nóng rực, vội vàng nhận lấy thẻ ngân hàng.
Trình Dịch Lâm cau mày muốn nói gì đó, nhưng tôi lắc đầu với anh.
“Tôi sẽ về ngay đây”, tôi vội vã chạy ra khỏi phòng làm việc.
Nếu Từ Phi Phi không nhận ra tôi, đương nhiên tôi sẽ không chủ động vạch trần, nếu không thì khác nào công khai mối quan hệ với Trình Dịch Lâm đâu. Huống chi vừa rồi tôi khổ sở như vậy, quả thật là không biết để Từ Phi Phi biết thân phận của tôi.
Khu vực của tập đoàn Trình Thị không tồi, bên cạnh thì có cửa hàng tổng hợp quy mô lớn. Tôi sợ Từ Phi Phi chờ sốt ruột nên đã gọi xe, dễ dàng tìm thấy thương hiệu Từ Phi Phi muốn. Chỉ là nhìn giá của thương hiệu này, tôi có chút kinh ngạc.
Quần áo ở đây rẻ nhất cũng phải mấy ngàn tệ, quả thật quá khoa trương rồi.
Tôi lại một nữa cảm thán chênh lệch giàu nghèo quá lớn, nghĩ lại kiểu quần áo Từ Phi Phi mặc hôm nay rồi chọn lấy một bộ, sau đó quẹt thẻ, nhưng lúc quay về lại không gọi được xe.