Sau Đêm Ấy, Tôi Thành Vợ Của Tổng Tài - Chương 38
Bây giờ là thời gian tan làm của buổi trưa, mặc dù không kinh khủng như giờ cao điểm buổi tối và buổi sáng, nhưng vẫn rất dễ kẹt xe.
Tôi vội vàng xách quần áo chạy về, đột nhiên trước mặt nhảy ra mấy người, nhìn thấy bọn họ, lòng tôi liền trầm xuống.
“Lạc Tĩnh Văn, xem như bọn tao bắt được mày rồi”.
Trong lòng tôi vô cùng căng thẳng, theo bản năng liền muốn chạy. Tôi quen người trước mắt, là hai người anh của bố dượng tôi, tính ra tôi nên gọi bọn họ là bác cả và bác hai.
Chỉ là tôi vừa xoay người, sau lưng lại bị mấy người chặn lại. Con trai bọn họ cũng tới!
Trong lòng tôi hoảng hốt, nhưng bọn họ không cho tôi cơ hội nói chuyện, trực tiếp túm bả vai tôi kéo vào chiếc xe van bên cạnh.
“Lạc Tĩnh Văn, đồ đê tiện, dám đưa bố mày vào tù”, bác cả hung hăng trợn mắt nhìn tôi.
Tôi bị bọn họ dồn ở ghế sau, không dám thở mạnh, tôi nắm chặt túi đồ trong tay, cơ thể không kìm được run rẩy.
“Mẹ mày đâu rồi? Thứ gái điếm đó dám náo loạn đòi ly hôn. Nếu năm đó không phải bố mày thu nhận mẹ con mày, chúng mày đã bị người ta đâm cho chết rồi!”
“Không được nói mẹ tôi như vậy!”, tôi tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng giây tiếp theo tôi liền hứng một cái bạt tai rất mạnh.
“Sao không dám nói? Mẹ mày chính là gái điếm, bây giờ mày cũng vậy. Vừa ly hôn mà mày đã đu bám thằng đàn ông kia rồi? Mày còn có bản lĩnh hơn cả mẹ mày đấy! Hay mày đã làm ra mánh khóe gì khiến người ta không nhìn thấy giống như mẹ mày. Nếu đã dám ly hôn, lại còn khiến bố mày và anh mày ngồi tù, bọn mày thật sự có bản lĩnh”.
Bác hai hung dữ nói, trong sự kích động nước miếng cũng phun hết ra ngoài.
Tôi vừa tức giận vừa sợ hãi, cũng không dám đá chọi đá với bọn họ. Bọn họ có năm người đàn ông cao to, tôi vốn không phải là đối thủ của bọn họ đâu.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì? Hai người đó vì tội bắt cóc mới ngồi tù, bây giờ các người muốn bắt cóc tôi sao!”, tôi giả vờ bình tĩnh nói.
“Phì! Ông đây tìm con gái mà cũng thành bắt cóc?”, bác cả hung hãn phun một hơi.
“Lạc Tĩnh Văn, tao không vòng vo với mày nữa, mau đưa bố mày và anh cả mày ra đi, nếu không mày và mẹ mày đừng mong sống yên ổn”.