Sau Khi Mẹ Qua Đời, Bố Cưới Bạch Nguyệt Quang - Chương 1
1.
Kiếp trước, lẽ ra tôi không dễ ch .t như vậy.
Bà nội tiếc tiền, không cho nhập viện theo dõi, cứng rắn rút kim truyền dịch của tôi, bắt tôi đi bộ 5 km về nhà trong tình trạng thiếu m áu.
“Bà chưa từng nghe ai ch .t vì đèn đỏ đâu.”
“Hơn nữa, mẹ kế của mày còn hai tháng nữa là sinh, tiền sữa bột, bỉm tã không tốn tiền sao?
“Sao mày không biết nghĩ cho người lớn gì cả?”
Bác sĩ đề nghị kê đơn “Amoxicillin” để phòng ngừa nhiễm trùng.
Bà nội lập tức từ chối: “Không cần, nhà có rồi.”
Sau đó, bà lấy ra thuốc “Aspirin” trị huyết khối của mình, ép tôi uống.
Amoxicillin, Aspirin.
Chỉ khác nhau hai chữ, nhưng đã lấy đi mạng sống của tôi.
Bà nội sợ tôi lại lén đi khám bác sĩ, trước khi đi còn khóa cửa phòng tôi lại.
“Con gái thời nay đúng là yếu đuối.”
Bà nội nhốt tôi rồi nhưng lại quên mất tôi.
Ngày hôm sau, ba tôi đi du lịch Sanya năm ngày cùng công ty.
Ông là giám đốc, có thể dẫn cả nhà đi. Trừ tôi ra, cả nhà đều đi hết.
Ngôi nhà bỏ trống năm ngày.
Đến khi hàng xóm ngửi thấy mùi hôi rồi báo cảnh sát, người ta mới phát hiện ra thi thể của tôi.
Gia đình tôi không buồn bã, không hối hận, không đau thương… bởi vì mẹ kế sinh sớm.
Nhà họ Tô hân hoan chào đón đứa cháu trai mập mạp.
Bà nội thậm chí còn cho rằng, tổ chức tang lễ vào thời điểm này quá xui xẻo.
Bà giao hết việc lo hậu sự của tôi cho dịch vụ mai táng trọn gói.
Từ đầu đến cuối, không có một người thân nào đến dự.
Tôi không thể hiểu nổi.
Tại sao tôi luôn thận trọng, khép nép lấy lòng, không tranh giành tình cảm với kế muội, không khiến ba khó xử…
Mà cuối cùng lại nhận kết cục này?
Thật sự, tôi không cam tâm!
Tôi muốn sống lại một lần nữa!
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đêm trước kỳ thi đại học.
Kiếp này, mặc kệ tình yêu của ba, của mẹ kế, hay của bà nội, tôi đều không cần nữa!
Sau giờ tự học buổi tối, tôi đang thay giày ở cửa ra vào.
“À, A Li về rồi à?”
Mẹ kế bụng bầu to vượt mặt, nhanh hơn tôi một bước, đã cất giày vào tủ.
“Yên Yên! Cẩn thận cái bụng của em chứ!”
Quả nhiên, ba tôi đang ở nhà.
Ông lườm tôi một cái, ánh mắt đầy sát khí.
“Tô Li, mày mù mắt hay què tay rồi hả?! Cô ấy là vợ của tao, phải hầu hạ mày chắc?!”
Thẩm Yên, mẹ kế của tôi, là ánh trăng sáng trong lòng ba tôi.
Sau khi mẹ tôi qua đời chưa đầy nửa năm, ông đã đưa bà ta về nhà.
Cưng chiều từng li từng tí, kiên nhẫn nâng niu, thậm chí cả con gái của bà ta với chồng trước cũng được ba tôi xem như thiên kim tiểu thư mà nâng niu trong lòng bàn tay.
Thấy tôi đứng bất động.
“Còn đứng đấy làm gì?!” Ba tôi quát lớn. “Đi lấy nước mau!”
Việc rửa chân, mát-xa cho mẹ kế đang mang thai là công việc của tôi.
Mặc dù áp lực học tập lớp 12 rất lớn, tôi vẫn không bỏ sót ngày nào.
Một phần vì hiểu cho sự vất vả kiếm tiền của ba, phần khác là muốn chung sống hòa thuận với mẹ kế.
Quan trọng nhất là, trước khi mẹ qua đời, bà đã dặn dò.
“A Li, sau khi mẹ đi, nếu ba con có đưa người phụ nữ khác về nhà, nhớ kỹ, không được khóc, không được làm loạn, cũng không được bỏ nhà ra đi.
“Mẹ tin rằng, chỉ cần nhẫn nhịn đến khi con trưởng thành, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Mẹ để lại cho tôi một khoản thừa kế đủ để lung lay vị thế của ba trong công ty.
Chỉ là, tôi phải đủ tuổi trưởng thành mới có thể nhận được.
Nhưng tôi chưa kịp chờ đến ngày đó, đã bị hại chết rồi.
Cũng tại kiếp trước tôi quá ngu ngốc, quá chìm đắm trong vở kịch “phụ từ tử hiếu”.
Bây giờ, sẽ không còn như vậy nữa.
…
Ba tôi đang đợi tôi quỳ xuống, rửa chân cho ánh trăng sáng của ông ấy.
Nhưng tôi chỉ lười biếng tựa vào tường.
“Nhà này chẳng lẽ đàn ông chết hết rồi sao?
“Vợ mang bầu, chân sưng như móng heo, mà còn phải để con gái xoa bóp à?
“Chẳng lẽ… Đóng góp của đàn ông trong việc sinh con chỉ có mỗi 1 giây đó thôi sao?”
Vừa nói, tôi vừa làm động tác tiếc nuối như mất thị trường Hàn Quốc.
Ba tôi sững người một lúc.
Gần như không thể tin nổi những gì vừa nghe thấy.
Đang định nổi giận, mẹ kế đã kéo ông lại, hai giọt nước mắt rưng rưng chực trào.
“Anh ơi… Đừng làm con sợ, ngày mai nó thi đại học rồi, A Li mơ ước được vào Thanh Hoa từ lâu mà.”
Ba tôi cười khẩy: “Nó mà đỗ được Thanh Hoa, căn nhà này tao sẽ chuyển tên cho nó luôn!”
Mẹ kế nghe đến chữ “nhà” thì suýt hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Anh này, giận dỗi với con làm gì chứ?”
“Hơn nữa, nếu A Li đỗ Thanh Hoa, biết đâu nó sẽ định cư luôn ở Bắc Kinh, căn nhà này cũng chẳng còn tác dụng gì với nó.”
Định cư ở đâu không quan trọng.
Quan trọng là không thể lập cược này.
Bởi vì bà ta biết, tôi sẽ thắng.
Ba năm cấp ba, mẹ kế luôn chỉ báo tin xấu chứ không bao giờ nói tin tốt.
Tôi vào top ba toàn khối, bà ta không nhắc đến, nhưng chỉ cần sai một câu đơn giản trong bài toán, bà ta đã đi khắp nơi rêu rao.
Tôi xé tan lá thư tình của đám lưu manh, bà ta lờ đi, nhưng lại báo cáo tường tận chuyện bọn lưu manh chặn đường tôi ở cổng trường mỗi ngày.
Kết quả là, trong mắt ba tôi.
Tôi chỉ là một đứa thành tích bình thường, yêu đương lộn xộn, nổi loạn ngỗ nghịch.
Không ngờ rằng, ba tôi nghe xong lại phẩy tay một cái.
“Được, vậy thì mua một căn nhà ở Bắc Kinh!”
Tôi vểnh tai lên ngay: “Ba, con muốn căn năm phòng một sảnh.”
Mẹ kế hoảng hốt thất sắc: “A Li, con còn nhỏ, mua nhà to như vậy không cần thiết đâu, phải không?”
“Sao lại không chứ.” Tôi đếm ngón tay tính toán, “Bà nội một phòng, ba mẹ một phòng, em gái một phòng, em trai trong bụng một phòng, con một phòng, vừa khéo đủ luôn đó.”
Mẹ kế giọng điệu châm chọc: “Thật khó cho con còn nhớ đến mấy người già này. Nếu con hỏi ý kiến của dì, phải mua căn sáu phòng một sảnh mới hợp lý, có thêm một phòng cho con làm phòng trẻ sơ sinh.”
Ba tôi ôm bà ta vào lòng, cười híp mắt dỗ dành.
“Yên Yên yên tâm, chúng ta cược là vào Thanh Hoa, không phải Lan Tường, nó như thế này, có kiếp sau cũng không đỗ nổi đâu.”
Tôi lập tức rút ra hợp đồng cá cược, đưa bút lên.
Sợ ba tôi đổi ý.
“Ba, ký tên hay điểm chỉ?”
“Ký thì ký!”
Mẹ kế hoàn toàn cứng họng.
Tắm xong, tôi phát hiện mình đã đến kỳ kinh nguyệt.
Trễ hơn bình thường 10 ngày, đúng lúc trùng với kỳ thi đại học.
Sau này tôi mới biết, là Tô Dao Dao đã bỏ hormone progesterone vào sữa của tôi.
Kế muội này chỉ kém tôi một tuổi, nhưng lòng dạ độc ác chẳng kém gì mẹ nó.
Lần này, tôi xuống lầu sớm hơn kiếp trước mười phút.
Quả nhiên, cách một cánh cửa.
Tôi nghe thấy mẹ kế và con bé đang thì thầm âm mưu.
“Tô Li con tiện nhân này, giả bộ thanh cao ba năm nay, vậy mà không bắt được một lỗi nào! Hôm nay cuối cùng cũng không giả nổi nữa rồi, còn muốn một căn nhà sao? Nằm mơ đi! May mà tao đã chuẩn bị từ trước rồi!”
Bên trong truyền ra tiếng sột soạt của túi nilon.
“Mẹ, hồng hoa mẹ cần đây, con đã xay thành bột rồi.”
“Tốt lắm, lát nữa khi bỏ vào thì cẩn thận một chút, mẹ luôn cảm thấy con nhóc đó… hình như có gì đó không bình thường.”
Tô Dao Dao bật cười.
“Sao có thể chứ? Con bỏ thuốc dydrogesterone vào đồ uống của Tô Li suốt nửa tháng nay, nó chẳng phát hiện ra gì cả, còn khó chịu vì kinh nguyệt bị trễ nữa cơ.”
Mẹ kế cười lạnh một tiếng.
“Ban đầu chỉ muốn con tiện nhân này thi trượt, đi học một trường nghề bình thường là đủ rồi.
“Bây giờ xem ra, nó đừng mong thi nổi một buổi nào hết!”
Tôi xuống bếp trước Tô Dao Dao một bước.
Đổ bỏ ly nước đường đỏ đã nấu xong, thay bằng một ly có màu sắc gần giống.
Đó là trà an thần mà mẹ kế uống mỗi ngày.
Tôi cược rằng —
Con ngu Tô Dao Dao này chắc chắn sẽ không nhận ra sự khác biệt.
Nửa đêm, tiếng khóc xé lòng vang lên.
“Diệu ca… chồng ơi… bụng em đau quá… Cứu em… cứu em với!”
Tôi đẩy cửa ra, thấy mẹ kế đang co quắp trên ghế sofa như một con sâu, dưới thân là một vũng máu đỏ loang ra.
Ba tôi nắm tay bà ta, không ngừng an ủi.
“Yên Yên đừng sợ, xe cứu thương sắp tới rồi. Con của chúng ta, nhất định sẽ chào đời khỏe mạnh!”
Tôi không nhịn được mà bật cười lạnh.
Đàn ông quả nhiên yêu hay không yêu rõ ràng như vậy.
Ngày mẹ tôi mất, ba tôi lấy cớ công việc bận rộn, không chịu về.
Cuối cùng, ông ngoại phải cầm dao làm bếp đến công ty ép ông ta về.
Thấy mẹ kế kêu gào đến kiệt sức, bà nội kéo ba tôi ra một góc.
“Giữ con, giữ con!”
Giấc mơ có cháu trai của bà đã nuôi dưỡng mấy chục năm rồi.
Siêu âm đã xác định, là con trai.
“Mẹ, bây giờ mẹ nói chuyện này làm gì?”
“A Diệu, con phải nghĩ cho kỹ. Năm nay con đã 46 tuổi, Thẩm Yên cũng đã 40 rồi. Về sau, con thì không sao, nhưng cô ấy còn sinh nổi nữa không?”
Những lời này, bà nội đã nói không biết bao nhiêu lần trước mặt mẹ tôi.
Ba tôi trước giờ đều coi như gió thoảng bên tai.
Nhưng khi đối tượng đổi thành Thẩm Yên, ông lại không thể nghe lọt tai dù chỉ một chữ.
“Mẹ! Cho dù Yên Yên không có con, con cũng chỉ yêu mình cô ấy!
“Nếu mẹ yêu cháu trai như vậy, thì tự mình đi nhận nuôi một đứa đi! Tiền con sẽ lo!”
Bà nội tức tối chửi rủa rồi bỏ đi chỗ khác.
Tôi cố ý làm vẻ mặt lo lắng.
“Diệu di chảy nhiều máu quá, có khi nào bị nhiễm trùng sau sinh không ạ? Bác sĩ nói… hình như amoxicillin có thể kháng viêm được?”
“Amoxi gì gì đó nhà này có!”
Bà nội lập tức quay lại, lấy ra hai viên thuốc, nhét vào miệng mẹ kế.
“Mẹ, không thể uống thuốc bừa bãi được.” Ba tôi không ngăn lại.
“Nói bậy! Mẹ uống mỗi ngày có sao đâu.
“Chẳng qua vợ mày là đồ quý giá thôi.”
Xe cấp cứu đến dưới lầu.
Bác sĩ nhìn thấy lượng máu chảy ra, kinh ngạc không nói nên lời.
“Tiểu cầu của thai phụ có bình thường không? Sao lại chảy máu dữ dội thế này, vừa cắm kim truyền mà máu ở vết kim còn không cầm được.”
Ba tôi đã thuộc lòng từng chỉ số kiểm tra của ánh trăng sáng trong lòng ông.
“Bình thường, tất cả đều bình thường!”
Bác sĩ lại hỏi: “Vậy đã ăn gì chưa?”