Sau Khi Mẹ Qua Đời, Bố Cưới Bạch Nguyệt Quang - Chương 3
Tôi không mát-xa, công việc này liền rơi xuống đầu Tô Dao Dao.
Ba mở lời, cô ta không thể từ chối.
Dù sao thì tôi đã làm suốt nửa năm lớp 12, còn cô ta chỉ mới học lớp 11, làm sao bận rộn hơn tôi được?
Huống chi, Thẩm Yên vẫn là mẹ ruột của cô ta.
Mỗi lần thấy cổ tay đỏ rực của Tô Dao Dao, tôi lại không nhịn được mà châm dầu vào lửa.
“Wow, tay em đỏ thế này, ba nhìn thấy chắc sẽ đau lòng lắm nhỉ?”
“Chị thì khác, họ còn không cho chị đụng vào nữa cơ, em vẫn giỏi hơn đấy.”
“Thật ghen tị với người có tay nghề khéo léo ghê. Không như chị, thi xong chỉ lo ăn chơi thôi.”
…
Không ngoài dự đoán.
Tô Dao Dao vừa vào phòng, đã đập vỡ nửa bức tường đồ đạc.
“Chết tiệt!”
“Tôi là osin chắc?!”
“Hồi trước mấy cái việc bẩn thỉu này không phải của Tô Li sao? Tại sao lại vứt cho tôi chứ?!”
“Em có biết không, hôm nay thi cuối kỳ, tay tôi run cầm cập luôn đấy!”
Mẹ kế hoàn toàn không biết.
Tình cảm giữa mẹ và con gái rạn nứt dễ dàng hơn giữa cha và con gái rất nhiều.
Bà ta mất ba năm để khiến ba tôi chán ghét tôi.
Còn tôi chỉ cần ba ngày, đã có thể làm Tô Dao Dao phát điên.
Ngày mẹ kế và em trai xuất viện, bà nội bị đưa về quê.
Tôi thi đại học đạt 722 điểm, đứng đầu toàn thành phố.
Còn Tô Dao Dao thi cuối kỳ chỉ được 501 điểm, tụt hạng 200 bậc.
Mẹ kế mất mặt trước mặt họ hàng bạn bè, liền mắng cô ta mấy câu.
Nói cô ta “không có năng khiếu học hành”.
Nói cô ta “không biết cố gắng bù đắp bằng cần cù”.
Nói cô ta “có chị gái tài giỏi làm gương mà cũng không biết học hỏi”.
Tô Dao Dao đỏ hoe mắt.
Cô ta… còn thấy tủi thân nữa cơ đấy.
“Di ơi, di trách lầm em ấy rồi.” Tôi bất ngờ lên tiếng bênh vực, “Dao Dao chỉ được 72 điểm văn vì bài luận chưa viết xong, đang làm bài thì tay bị chuột rút.”
Ngụ ý: Mát-xa cho bà nên tay bị chuột rút.
Vừa nói xong.
Mắt Tô Dao Dao đỏ hơn nữa.
Tủi thân vốn dĩ không có tiếng động, nhưng sự an ủi và thấu hiểu có thể khiến nó bật khóc nức nở.
Tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
“Từ sau khi em trai chào đời, di có bao giờ để ý đến Dao Dao, dù chỉ một chút chưa?
“Vì muốn di nhanh hết sưng phù, tay em ấy mát-xa đến đỏ rát.
“Những lúc đó, di nghĩ đến đứa con gái đang cố gắng lấy lòng mẹ, hay là cậu con trai hồng hào mềm mại trong tã lót?”
Những lời này như đâm thẳng vào tim phổi của Tô Dao Dao.
Cô ta bất ngờ bật khóc “oa” một tiếng ngay trước mặt một đám người lớn.
Những người đang vây quanh đứa con trai út để cưng nựng, lập tức chạy đến an ủi cô con gái lớn.
Danh tiếng “trọng nam khinh nữ” của mẹ kế bắt đầu lan truyền ra ngoài.
Lâu dần, ngay cả Tô Dao Dao cũng tin là thật.
15
Sau hôm đó, Tô Dao Dao dần dần đứng về phe tôi.
Tôi tặng cô ta bông tai tua rua, băng đô tua rua, dây chuyền tua rua.
Trẻ con mà, thứ chúng thích nhất chính là mấy món đồ leng keng lủng lẳng.
Quả nhiên, mỗi lần cô ta chăm em trai, đều bị thằng bé giật tóc, kéo đầu.
Cho đến khi tôi nhìn thấy trong bàn tay nhỏ bé của thằng nhóc, có một sợi tóc dài.
“Gần đây… có phải em bị… hói rồi không?” Tôi thốt lên câu hỏi kinh điển.
“Cái gì?” Cô ta loay hoay trước gương một hồi lâu, “Chết tiệt, đúng là vậy thật!”
Tô Dao Dao là đứa thích làm đẹp nhất!
Làm sao cô ta có thể để bản thân bị giật đến hói đầu được?
Trong cơn tức giận, cô ta và em trai túm tóc nhau mà giằng co.
Mẹ kế xót con trai muốn chết.
Và rồi bà ta thốt ra câu nói nổi tiếng, khai mào cuộc chiến chị em:
“Con làm chị mà không nhường em trai được sao?”
Một câu châm ngòi toàn bộ cảm xúc uất ức dồn nén bấy lâu nay.
Tô Dao Dao lập tức xách thằng nhóc, lao ra ban công.
“Con trai bà quý giá lắm đúng không?
“Vậy sao bà không có bản lĩnh đừng sinh ra tôi luôn đi!
“Nhường à nhường! Bà xem chúng tôi cùng nhảy xuống dưới này, trên đường đến Hoàng Tuyền ai sẽ nhường ai!”
“Đừng mà! Mẹ sai rồi! Dao Dao, con đừng kích động!”
Chân mẹ kế run lẩy bẩy.
Tô Dao Dao mất luôn cơ hội được ở riêng với em trai, và càng thân thiết với tôi hơn.
“Chị có phải sẽ đi Thanh Hoa không?” Cô ta hỏi tôi.
“Ừ, sao thế?”
“Mẹ em bảo em phải tìm cách lấy cắp thẻ dự thi và mật mã của chị, rồi đổi nguyện vọng.”
Một thủ đoạn hèn hạ, tôi đã đoán trước được rồi.
Tôi bật cười: “Vậy tại sao em còn cố tình nói cho chị biết?”
“Mẹ em định dùng tiền mua nhà cho chị, để lập quỹ giáo dục cho con trai bà ấy.”
Tô Dao Dao vừa nói, vừa dùng dây buộc tóc tua rua tôi tặng để buộc tóc đuôi ngựa.
“Em đã suy nghĩ cả đêm rồi, cho nó, chi bằng cho chị.”
Tà áo theo động tác của cô ta vén lên, lộ ra một mảng bầm tím.
Giống như bị véo mạnh.
Tôi tỏ ra quan tâm: “Dì… đánh em à?”
“Không sao, bà ta đánh em, thì em sẽ đánh con trai bà ta.”
Con nhóc này, đúng là điên thật!
17.
Nhà tổ chức tiệc đầy tháng cho em trai.
Rất sang trọng.
Khách mời ngoài họ hàng bạn bè, còn có cả đối tác làm ăn của ba tôi.
Đủ mọi ngành nghề đều có mặt.
Tô Dao Dao nói, mẹ cô ta đã tính toán qua, hiện tại trong nhà có 8 triệu tiền mặt.
Nếu lập quỹ giáo dục, thì căn nhà của tôi ở Bắc Kinh coi như bay mất.
Ba tôi tiếp khách xong hai đối tác, liền bị mẹ kế kéo lại.
Thấy tôi, đuôi mắt ông ta còn đắc ý hếch lên một cái.
Mẹ kế định tổ chức nghi thức “bốc đồ đoán tương lai”.
Trên bàn có thỏi vàng, bàn tính vàng, huy chương vàng.
Còn có cả bằng chứng nhận nạm vàng, khắc chữ “Quỹ giáo dục”.
Cạn lời thật.
Tính toán kỹ đến mức tôi đang ở Bắc Kinh cũng nghe thấy tiếng gõ bàn tính.
“Chồng ơi, anh nhìn cái quỹ giáo dục này mà xem…”
Đúng lúc này, trước cổng khách sạn có hàng loạt xe hơi dừng lại.
Có người cầm micro bước vào, đảo mắt một vòng.
“Xin hỏi, đây có phải là tiệc mừng thi đỗ của thủ khoa Tô Li không?”
Ba tôi ngượng ngùng một lúc.
Ông ta vốn dĩ không định tổ chức tiệc mừng thi đỗ gì cho tôi.
Trước mặt phóng viên, ông ta đành cười gượng đáp:
“Tiệc mừng của A Li, phải chờ sau khi nhận giấy báo trúng tuyển một tuần.”
Mặt mẹ kế thoáng hiện vẻ khó chịu.
Phóng viên lại hỏi: “Vậy em Tô Li định đăng ký nguyện vọng vào trường nào?”
Tôi vừa định trả lời.
Một thầy giáo đã nhét vào tay tôi tấm danh thiếp.
“Em ơi, vào Bắc Đại đi! Miễn toàn bộ học phí, mỗi năm còn có học bổng 50.000 tệ.”
Một thầy giáo khác không chịu thua kém.
“Tô Li, Thanh Hoa chào đón em! Bắc Đại cho bao nhiêu, Thanh Hoa sẽ gấp đôi!”
Càng lúc càng đông người vây quanh.
“Tổng giám đốc Tô có gen tốt quá!”
“Nói ra cũng tự hào ghê, tôi từng làm ăn với bố của thủ khoa đấy!”
“Nhà giấu thủ khoa kỹ thật, anh Tô kín tiếng ghê!”
Ba tôi được khen đến mức mặt mày hớn hở, đỏ bừng vì hãnh diện.
Không còn ai để ý đứa bé đầy tháng đang bốc đồ đoán tương lai lấy cái gì nữa.
Ống kính máy quay chĩa thẳng vào mặt tôi.
Tôi nhún vai: “Xin lỗi thầy giáo của Bắc Đại nhé, em phải cúi đầu vì căn năm phòng một sảnh rồi.”
Tôi rút ra bản hợp đồng cá cược với ba.
Chữ viết rõ ràng trên đó —
“Nếu Tô Li thi đỗ Thanh Hoa, thì cha là Tô Diệu sẽ mua cho con một căn nhà năm phòng một sảnh tại Bắc Kinh, thanh toán toàn bộ bằng tiền mặt.”
Bao nhiêu người làm chứng.
Ba tôi không thể chối cãi, chỉ có thể liên tục gật đầu đồng ý.
Ông ta hận không thể ký hợp đồng mua nhà ngay tại chỗ để chứng tỏ “uy tín” của một người làm ăn.
Đột nhiên, trong đám đông vang lên một tiếng hét chói tai.
“A— Bà Tô ngất xỉu rồi!”
19.
Mẹ kế đổ bệnh nặng một trận.
Trong thời gian đó, bà ta vẫn cố thương lượng với ba tôi.
“A Li còn nhỏ mà, chờ nó kết hôn rồi mua cũng chưa muộn, vừa hay làm nhà tân hôn.”
Tôi lắc đầu: “Dì ơi, nhà mới phải sửa sang mất một năm, thông gió ba năm, tốt nghiệp rồi lấy chồng, mua bây giờ là vừa đẹp.”
“Nhà nào mà phải thông gió những ba năm chứ?”
“Nhà của con đó.”
“…”
Nhắc nhiều quá, ba tôi cũng phát bực.
“Yên Yên, chỉ là một căn nhà thôi mà, lời đã nói ra rồi. Không mua thì mặt mũi tôi để đâu?”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ba tôi nổi giận với ánh trăng sáng trong lòng ông ta.
“Vậy còn em và con trai thì sao?” Mẹ kế bật khóc.
“Còn em và con trai gì chứ? Chẳng lẽ tôi bắt các người ra đường ở, hay là để các người đói rách à?”
“Nhưng mà số tiền anh tiêu, là tài sản chung của vợ chồng mà!”
Ba tôi im lặng một lúc, rồi đứng dậy bỏ đi.
“Nhưng chúng ta… có phải vợ chồng không?”
Đây chính là cái gai trong lòng ba tôi.
Thật ra, ông ta và ánh trăng sáng của mình vẫn chưa đăng ký kết hôn.
Chồng trước của mẹ kế phạm tội, bị kết án 20 năm tù.
Đó là một tên lưu manh vô lại, chết cũng không chịu ly hôn. Cho đến bây giờ, trên danh nghĩa, hai người bọn họ vẫn là vợ chồng.
Nói một cách nghiêm ngặt thì.
Ba tôi vẫn là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác.
Tô Dao Dao có xu hướng bạo lực.
Cô ta sẽ nhân lúc không ai để ý, bóp chặt cổ em trai mình, nhìn khuôn mặt cậu bé từ trắng chuyển sang đỏ, rồi tím tái.
Cô ta sẽ dùng móng tay, bấm thành chữ trên làn da non mềm còn rỉ máu.
Cô ta sẽ dùng kim, chọc vào thóp chưa liền của đứa bé.
Tôi đã sớm biết điều này, vì tôi cũng từng là nạn nhân.
Cuối cùng, mẹ kế cũng phát hiện ra vết thương trên người đứa bé.
Mấy ngày nay, bà ta đang lén lút tìm hiểu thông tin về “Trại huấn luyện trẻ ghét em bé thứ hai”.
Tôi cố tình để bà ta nhìn thấy tài liệu, cả bản giấy lẫn bản điện tử.
Có bậc cha mẹ nói rằng, từ khi gửi đứa con “phản kháng em bé thứ hai” của mình đi cải tạo, nhà cửa yên ổn hơn hẳn.
Chỉ trong vài tháng hoặc vài năm sau.
Trở về, đứa trẻ ngoan ngoãn như biến thành người khác.
Chúng tự giác giặt đồ, nấu ăn, làm ngựa cưỡi cho em… Không tranh giành, cam chịu làm tấm gương.
Mẹ kế dần dần cắn câu.
Tôi biết bà ta, đã động lòng rồi.
Chẳng qua bà ta không biết.
Đám người đó, chính là tàn dư của bọn Dương Vĩnh Tín đã thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật năm xưa.
Chúng dùng điện giật, phạt đòn, tra tấn để khiến bọn trẻ tự nguyện thần phục em út.
Tô Dao Dao như vậy, vào đó cũng không oan chút nào.
Hai ngày sau, ba tôi đi công tác xa.
Ban đêm trời đổ mưa như trút nước.
Trong phòng, tôi nhìn thấy Tô Dao Dao bị mấy gã đàn ông mặc đồ đen lôi lên xe.
Tiếng gào thét của cô ta xuyên qua cửa sổ vang lên.
“Tôi thủ đoạn ghê tởm…
“Vậy còn bà và cái đồ họ Vương kia thì sao?!”
21
Họ Vương?
Thực ra, sau kỳ thi đại học, tôi đã bắt đầu điều tra.
Tô Ly rốt cuộc là con của ai?
Từ khi mẹ kế vào nhà tôi, bà ta có thể nói là giữ gìn đức hạnh vô cùng, rất ít khi đi ra ngoài một mình với người đàn ông khác.
Nhưng ba tôi lại thường xuyên sai tài xế đến đón bà ta đi hẹn hò.
Cho đến một ngày.
Tôi xuống lầu uống nước, thấy ba đang tìm thuốc giải rượu.
“Ba, hôm nay lại đi ăn tối dưới ánh nến à?”
“Ăn tối dưới ánh nến gì chứ?”
Ông nuốt viên thuốc xuống.
“Từ khi dì con mang thai, chúng ta chưa từng ra ngoài riêng với nhau.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt ngộ ra!
Trong ký ức của tôi, xe của ba xuất hiện dưới lầu với tần suất không dưới năm lần một tháng.
Mỗi lần ra ngoài khoảng hai tiếng đồng hồ.
Thì ra, mẹ kế đã lén lút với tài xế.
Sau khi làm rõ mọi chuyện, tôi không khỏi cảm thán.
“Chú Vương can đảm thật đấy!”
Lái xe của ba tôi, tiêu tiền của ba tôi, ngủ với đàn bà của ba tôi, sinh con cho ba tôi!
Đây mới đúng là “dưới đèn thường tối” như người xưa nói chứ!
Đã xác định được mục tiêu, việc thu thập bằng chứng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tôi dễ dàng lấy được tóc của chú Vương, cũng thuận lợi gắn camera trong xe.
Nếu chuyện này lộ ra…
Tâm trạng của ba tôi chắc chắn sẽ rất tệ.
Tôi phải mau chóng giục ông ta mua căn nhà ở Bắc Kinh thôi!
Trong bữa tối, tôi lấy ra giấy báo trúng tuyển của Thanh Hoa.
Chưa kịp mở lời, ba tôi đã chủ động nhắc đến chuyện này.
“Ba đã xem căn nhà con chọn rồi, cách Thanh Hoa không xa, lại là nhà trang trí sẵn, chỉ cần xách vali vào ở.”
Ông đặt thẻ ngân hàng lên bàn, đẩy sang phía tôi.
“Cố gắng ký hợp đồng sớm đi.
“Mua rồi thì đừng để phí, khi học đại học cứ thường xuyên đến ở.”
Mẹ kế tức đến mức véo đứa bé trong lòng một cái.
“Òa ——”
“Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc! Cái nhà này, chẳng có gì thuộc về mày hết!”
Ba tôi cũng nổi giận, giật lấy đứa bé.
“Thẩm Yên, sao bây giờ cô giống y như mụ chanh chua ngoài chợ vậy?!”
“Nếu tôi không chanh chua, chẳng lẽ phải giống vợ quá cố của anh? Vất vả cả đời mà chẳng được gì à?”
Mẹ kế nhìn tôi, cười lạnh lẽo đầy hiểm độc.
“Tô Li, mày có biết không? Trước ngày mẹ mày chết, tao còn ngủ với ba mày.
“Tao nói tao ghét mùi bệnh tật, vì thế nên đến chết ông ta cũng không chịu vào nhìn mẹ mày lấy một lần.
“Thật đáng thương phải không?”
Thực ra, mẹ tôi chẳng đáng thương chút nào!
Bà biết hết mọi chuyện, nhưng không hề để tâm, thậm chí còn mong chờ cái chết.
Vì nơi đó có ánh trăng sáng trong lòng bà.
Mà ba tôi, chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi.
Tôi không hề nao núng, bước thẳng đến trước mặt mẹ kế.
Túm lấy tóc bà ta, ép bà ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Vậy còn bà thì sao?
“Trừ ba tôi ra, bà còn ngủ với ai nữa?”