Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu - Diệp Ca (Truyện full) - Chương 20
“À!” Mi chợt tỉnh ngộ: “Ngươi suy nghĩ chu đáo thật đấy.”
“Nhưng ta nghĩ một trong hai ta vẫn nên lẻn vào đó quan sát thì hơn.” Diệp Ca vỗ vai nó: “Từ tối đến giờ toàn ngươi ra tay là chính, ta chỉ hỗ trợ phía sau. Lần này ngươi nghỉ ngơi đi, để ta vào cho.”
Mi vô cùng cảm động, nói: “Người anh em, ngươi tốt quá.”
Diệp Ca cực kì khiêm tốn: “Đâu có đâu có, việc ta nên làm mà.”
Và thế là, một người một quỷ vui vẻ tách ra.
Mi trông chừng ngoài cửa hang, Diệp Ca thì lần trong bóng tối lén lút vào theo.
Cánh tay đen bám trên vai Diệp Ca lí nhí lên án: “Anh lừa gạt một con quỷ trung thực như vậy, lương tâm có đau không?”
Diệp Ca hỏi ngược lại nó: “Tao có nói câu nào không đúng à?”
Cánh tay đen: “…”
Hình như là không có.
Con người này mà muốn thủ đoạn thì cũng ghê gớm lắm luôn á.
…Mấy người chơi chiến thuật các anh đều không trong sáng gì hết!
Trong ổ nhện.
Ngũ Túc dẫn đầu đội ngũ chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt sắc bén của hắn ta cẩn thận dò xét từng ngóc ngách trong hang động tối tăm, cảnh giác bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.
Mùi hôi nồng nặc ngập tràn lối đi, dưới đất và trên vách đá đều ẩm ướt, đất đá thấm máu lóe lên ánh sáng đỏ sậm dưới ánh đèn pin sáng chói.
Thoạt trông như vừa có một cuộc tàn sát xảy ra.
Ngũ Túc khom người, cẩn thận quan sát xác của tên lính nhện cao hơn nửa người trước mắt.
Hắn ta dịch cái chân mọc đầy lông cứng của con nhện ra, nhìn vết thương sâu hoắm gần như cắt nó thành hai nửa trên bụng.
Ngay khi hắn ta kéo ra, chất lỏng màu vàng xanh từ từ tràn ra, ùng ục rơi xuống mặt đất, khiến bầu không khí trong hang càng thêm bẩn tưởi.
Ngũ Túc thả tay: “Chúng ta tới chậm rồi.”
“…Ha ha.” Một thành viên trong đội cười khan: “Vậy cũng tốt mà.”
Nhìn tình hình này thì nếu họ tới sớm hơn một chút, có khi họ đã chết rồi.
Ngũ Túc cắn đầu thuốc, không đáp lại.
Hắn ta tiếp tục dẫn mọi người lần về phía trước.
Đi hết con đường quanh co khúc khuỷu, cuối cùng họ cũng đến trung tâm hang nhện.
Lệ quỷ chết rồi sẽ tan thành âm khí, nhưng quái vật thì không.
Thi thể thê thảm của nhện mẹ nằm ngổn ngang giữa hàng động rộng rãi và trống trải.
Gương mặt con người của ả vẫn dừng lại ở khoảnh khắc mất mạng, vẻ tức giận, đau đớn, độc ác và thù hận khiến khuôn mặt ả méo mó và dữ tợn, đôi mắt đục ngầu trợn trừng, khắp thân thể không lồ là vô số vết thương do Huyết Cổ Ngư gây ra.
Túi trứng sau bụng đã vỡ tung, chất lỏng bên trong thấm vào bùn đất. Trứng nhện không còn chất dinh dưỡng chuyển sang màu trắng xám, cứng đờ.
Trên mặt đất là đầy những vết máu khô và những mẩu tay chân đứt gãy.
Các thành viên trong đội đều trợn mắt há mồm, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng như địa ngục phía trước
“Mấy cái này…đều là do người lành nghề mà anh nói tới làm sao?”
Một thành viên trong đội lí nhí hỏi, như thể đang lo mình sẽ quấy rầy đến thứ gì đó.
“…E là vậy.” Ngũ Túc hít sâu, rút điếu thuốc xuống cầm trên tay: “Con nhện mặt quỷ này ít nhất cũng phải cấp A trở lên, ngoài cậu ta ra tôi không nghĩ có ai khác có thể làm được chuyện này.”
Đội viên nọ sửng sốt: “Ai cơ?”
Ánh mắt Ngũ Túc nặng nề và sâu thẳm, hắn ta chậm rãi nói: “ACE.”
Diệp Ca tự dưng bị “gọi hồn”: “…”
???
Thật ra lần này không phải tôi làm đâu…
Nghe cái tên vô cùng xa lạ này, các thành viên trong đội ngờ vực lặp lại: “ACE?”
“Cậu ta là huyền thoại trong trò chơi.” Ngũ Túc vuốt bộ râu quai nón của mình, ánh mắt sáng ngời, tựa như đang hồi tưởng lại: “Trò chơi theo thể chế tích điểm, một trăm triệu điểm sẽ đổi được tư cách rời khỏi trò chơi. ACE là người đứng đầu trên bảng điểm, cũng là người chơi duy nhất qua cửa trong truyền thuyết.”
Gì cơ?!
Tất cả mọi người cùng thốt lên đầy ngạc nhiên.
Trong tiểu đội này, không ai không biết những gì Ngũ Túc từng trải qua.
Hắn ta kẹt trong trò chơi suốt ba năm, chật vật tìm đường sống giữa gió tanh mưa máu. Những tưởng cuộc đời hắn sẽ kết thúc tại nơi đó, nhưng bỗng một ngày, hệ thống trò chơi không còn hoạt động.
Lần đầu tiên, bảng điểm luôn treo trên đầu họ tối sầm.
Cửa hàng trong trò chơi không vào được nữa, hệ thống không còn đáp lại tiếng gọi của người chơi, mà họ cũng không bị kéo vào hết những phó bản nguy hiểm này đến phó bản nguy hiểm khác nữa.
Khi sự hỗn loạn ngắn ngủi trôi qua, những người chơi kì cựu bỗng nhận ra rằng…
Trò chơi sập rồi.
…Cánh cửa trở lại thế giới hiện thực đã mở ra.
Tất cả người chơi đều vô cùng mừng rỡ, không ai không thấy như mình vừa vượt một kiếp nạn.
Nhưng họ quên mất một điều, cánh cửa này không chỉ mở ra với họ, quỷ quái trong trò chơi cũng mất đi sự trói buộc, xâm nhập vào thực tế.
Là một người chơi sống sót ra ngoài, sau khi trở về thế giới thực, Ngũ Túc gia nhập Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên. Hắn ta vận dụng kinh nghiệm của mình trong trò chơi. cố gắng ngăn chặn đám yêu ma quỷ quái đang nhanh chóng tăng lên trong xã hội hiện thực.
…Cũng chính vì biết những gì Ngũ Túc từng trải qua, từng kề vai chiến đấu với hắn ta, cũng từng tiếp xúc với những thứ yêu ma quỷ quái kia ở khoảng cách gần, thậm chí còn chiến đấu với chúng…
Nên những đội viên này mới hiểu rõ danh hiệu “đứng đầu bảng xếp hạng điểm tích lũy”, “người duy nhất vượt qua trò chơi” có ý nghĩa gì.
“Ôi trời…” Một thành viên ngơ ngác hỏi:
“Người…người này là…thần tiên hay yêu quái vậy?”
“Có lẽ là cả hai.” Ngũ Túc ngẩng đầu nhìn thi thể con nhện cách đó không xa, từ từ lướt mắt qua những vết rạch trên xác của nó.
Hắn ta nói: “Khi mới vào trò chơi không lâu tôi đã từng cùng phó bản với cậu ấy.”
Một đội viên vội hỏi: “Sau đó thì sao? Cậu ta là người như thế nào?”
Ngũ Túc hít sâu, rời mắt khỏi con nhện, trịnh trọng nói: “Rất mạnh, mạnh vô cùng.”
…Đến tận bây giờ hắn ta vẫn nhớ rõ từng cảnh tượng xảy ra trong phó bản đó.
Dưới bầu trời đen kịt, người thanh niên đội mũ im lặng đi phía cuối hàng, bóng tối che khuất gương mặt cậu ta.
Cậu ta chẳng nói câu nào, chỉ yên lặng đi theo mọi người.
Không một ai biết thân phận của cậu ta.
…Cho đến khi phó bản bắt đầu.
Lưỡi hái sáng như ánh trăng lóe lên ánh sáng tàn nhẫn và sắc bén, nó dễ dàng cắt ngang bụng con quái vật, tay chân đứt gãy và thịt vụn bay khắp nơi, nhuộm cả bầu trời thành màu máu đỏ tươi.
Đến khi những người khác hoàn hồn, cậu thanh niên nọ đã tàn sát cả bầy quỷ.
Thật ra, lần này là Ngũ Túc chủ động nhận nhiệm vụ tại thành phố M.
Lý do là vì trong một lần sắp xếp tài liệu, hắn ta nhìn thấy tên của ACE xuất hiện tại một tệp trong số đó.
Và lúc này đây, mọi chứng cứ đều hướng đến cùng một kết luận…
Tin đồn là thật, ACE đã qua cửa rồi.
Hơn nữa…
Sự cuồng nhiệt chớp nhoáng trong đôi mắt Ngũ Túc, hắn ta lẩm bẩm: “…Bây giờ cậu ta đang ở thành phố M.”
Trong một lối đi kín đáo cách đó không xa.
“Ôi chao,” cánh tay đen níu vai Diệp Ca, hào hứng nghe ngóng cuộc nói chuyện đằng xa, sau đó nó thốt lên: “Hóa ra anh nổi tiếng vậy luôn hả? Qua cửa lâu như vậy rồi vẫn có fan cuồng luôn?”
“…” Diệp Ca lạnh lùng nói: “Mày câm miệng.”
Trên đời này có chuyện gì xấu hổ hơn cảm giác nghe người khác “tâng bốc” mình ngay trước mặt không?
…Không có.
“Mà vậy thì giờ có thế lực nào trên giới này này không muốn tìm anh không thế?” Cánh tay đen khẽ hỏi.
Diệp Ca: “…”
Muốn ná thở.
Đoàn người phía trước vẫn đang hào hứng thảo luận về những chiến tích của ACE.
Họ nhanh chóng chuyển đề tài từ “bây giờ ACE đang làm gì” sang “phải làm sao để lừa cậu ta vào ban Chiến đấu.”
Diệp Ca mệt mỏi vô cùng, không muốn nghe họ nói chuyện tiếp nữa.
Anh lặng lẽ rằng khỏi khu vực trung tâm, sau đó lòng vòng quanh ổ nhện thêm lần nữa, tiêu diệt nốt mấy “con cá lọt lưới” lần trước trốn đi rồi mới rời khỏi ổ nhện đã hoàn toàn trống rỗng.
Mi đang chờ anh ngoài cửa hang, hỏi: “Sao rồi?”
Diệp Ca: “Xử lý xong hết rồi.”
“Mấy tên nhân loại kia thì sao?”
“Chúng không tìm được gì hết.” Diệp Ca bình tĩnh nói: “Không đáng để bận tâm.”
Mi vỗ vai anh, không tiếc lời khen ngợi: “Hết sảy, lúc nào về nhất định ta sẽ nói tốt cho ngươi vài câu với Vương!”
Diệp Ca do dự hồi lâu, nói: “Có chuyện này…”
Mi: “Ừ? Có chuyện gì hả?”
Dù cách một lớp âm khí mịt mù như khói súng nhưng không rõ vì sao, Mi vẫn cảm nhận được đối phương đang ngại ngùng:
“Chúng ta làm nghề này, có lương không?”
“Tất nhiên là có rồi!” Mi ưỡn ngực tự hào nói: “Đãi ngộ khi làm việc cho Vương là cao nhất trong số các quỷ cấp cao đấy!”
“Khụ, nhưng mà…” Diệp kha hắng giọng: “Công việc Vương giao cho ta là trà trộn vào cơ quan làm việc của con người, mà để đảm bảo cho cuộc sống của ta ở xã hội loài người thì có phải là nên…”
Anh hơi kéo dài âm cuối, như đang muốn ám chỉ gì đó.
Mi: “…”
Nó suy nghĩ hồi lâu mới chợt ngộ ra: “À! Ý người là tiền của con người chứ gì!”
Diệp Ca kích động: “Đúng đúng đúng!”
“Không có.” Mi trả lời chắc nịch.
Diệp Ca: “…”
“Nhưng ta sẽ về báo lại yêu cầu của ngươi cho Vương, nói không chừng có thể đổi sang tiền mặt cho ngươi đó.” Như thể nhận ra sát khí trên người Diệp Ca, Mi lập tức sửa lời: “Ngươi không cần lo về đãi ngộ đâu mà!”
Nghe vậy, Diệp Ca cảm động vô cùng: “Cảm ơn nhé, anh em tốt!”
Ngay khi hai người chuẩn bị tách ra, Mi chợt khựng lại như thể cảm nhận được điều gì đó, sau đó nó lấy chiếc la bàn hình thù quái dị kia ra lần nữa.
Bề mặt la bàn vốn dĩ trống không lại thay đổi.
“Đệt,” Mi khẽ chửi một câu: “Vẫn còn một tên.”
Diệp Ca đi qua: “Hử?”
“Cũng là một con quỷ ảnh.” Mi lạnh lùng nói: “Chắc là vì lúc trước nó vẫn trốn trong cái bóng của mình nên la bàn mới không tìm được nó.”
Diệp Ca hỏi: “Có xa không?”
Mi cất la bàn đi, giọng nó u ám: “Ngay gần đây.”
Diệp Ca lặng lẽ thở dài.
…Xem ra bây giờ anh chưa thể tan làm rồi.
Hai người rời khỏi công trường bỏ hoang, chạy dưới bóng đêm về phía khu dân cư gần đó.
…
Nơi này gần ra tới ngoại ô, dân cư thưa thớt.
Cách công trường chỉ hai khu phố là một khu dân cư kiểu cũ.
Những ngôi nhà thấp và nhỏ, quy hoạch lộn xộn, như một góc nhỏ bị bỏ hoang sau sự phát triển nhanh chóng của thành phố.
Phía sau khu nhà là một lối nhỏ hoang vu vắng vẻ, đèn đường cũ kĩ chớp tắt thất thường, phát ra những tiếng “rè rè” chói tai.
Bên dưới ngọn đèn, ánh sáng vàng tù mù rọi xuống lối đi gồ ghề, chỉ vừa đủ xua đi một chút tối tăm của màn đêm.
Người đi đường vội vã nện bước, song lúc đi ngang qua nơi này ai cũng bất giác rùng mình.
Rõ ràng đang giữa đêm hè, nhưng cơn gió lạnh vừa thổi qua lại như có thể thổi thẳng vào tận xương cốt.
Người đàn ông nọ kéo chặt cổ áo, vô thức ngẩng đầu nhìn sang khoảng không tối đen bên cạnh.
Bóng đêm khiến con đường đằng xa và những tòa nhà chung quanh có vẻ xa xôi, mờ ảo.
Anh ta dừng bước, sợ hãi nhìn con đường nhỏ mình đã đi qua cả trăm ngàn lần.
Chẳng biết vì sao, bóng tối xung quanh như chứa đựng một thứ gì đó khiến anh ta nao nao, cứ như thể…có thứ gì đó đang chờ đợi anh ta vậy.
Cảm giác sợ hãi từ sâu trong tiềm thức điên cuồng kêu gào trong đầu anh ta, khiến anh ta không dám tiếp tục đi về phía trước.
Là…là ảo giác sao?
Ngay lúc người đàn ông còn đang chần chừ, cái bóng bên ngoài ngọn đèn bỗng lan ra cực nhanh. Ngay sau đó, vài cánh tay đột ngột lao ra từ trong bóng tối, nắm chặt lấy cổ chân của anh ta.
“Aaaaaaaaaaaa!” Người đàn ông hoảng hốt hét lên, người anh ta bị kéo rạp xuống đất.
Anh ta không ngừng giãy dụa, móng tay cắm xuống mặt đường cào ra những vệt trắng lộn xộn, song anh ta vẫn chẳng thể thoát khỏi cánh tay mờ ảo đang nắm chặt cổ mình: “Cứu tôi với!”
Một giây trước khi người đàn ông nọ bị kéo vào bóng tối trong tuyệt vọng…
Tiếng lưỡi dao sắc lẹm rạch ngang không khí chợt vang lên từ phía trước.
Tiếng động rất khẽ, chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay khiến người ta nghi ngờ liệu đó có phải chỉ do mình tưởng tượng ra.
Nhưng ngay sau đó, tiếng gào thét vô cùng đáng sợ vang lên trong bóng tối, chói tai và bén nhọn như rạch dao lên mặt kính, như đục dùi vào màng nhĩ.
Cánh tay đen lờ mờ trên cổ chân anh ta đau đớn dán chặt xuống đất, rụt lùi về phía sau như rắn.
Trong cơn sợ hãi tột cùng, người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng đêm phía trước.
Một bóng người cao lớn, thẳng tắp lẳng lặng đứng ở nơi ánh đèn không thể rọi đến, tựa như một cái bóng lặng lẽ nhìn về phía này.
Người đàn ông nổi da gà.
Anh ta không dám nhìn tiếp, tái mặt quay đi, loạng choạng chạy về phía ngược lại.
Trong bóng tối.
Diệp Ca rời mắt, nghiêng đầu nhìn tên quỷ ảnh trước mặt.
Tên quỷ ảnh vừa bị Diệp Ca chém trúng phía đối diện phát ra những tiếng khàn khàn độc ác, âm khí đặc sệt tràn ra từ vết thương của nó, khuôn mặt lờ mờ thay đổi trong bóng tối, ánh mắt đói khát đầy ác ý dán chặt lên người Diệp Ca, như thể đang đánh giá sức mạnh của đối thủ.
“Tao biết mày đang nghĩ gì,” Diệp Ca khẽ cười: “Nhưng ngại quá…”
Anh lùi sang một bước, giọng nói nhẹ nhàng và biếng nhác: “…Lần này đối thủ của mày không phải tao.”
Sau lưng Diệp Ca, thân hình Mi từ từ hiện rõ.
Tên quỷ ảnh đối diện bỗng chốc cứng đờ: “…Là mày?”
Như thể đã nhận ra con quỷ trước mắt mình tới để làm gì, nó nhanh chóng xoay người chạy về phía ngược lại như muốn bỏ trốn.
…Tiếc là đã muộn.
Bóng đen méo mó phóng to trong cơ thể Mi, tách ra những cánh tay khổng lồ và vặn vẹo kéo con quỷ kia ra khỏi cái bóng mà nó muốn trốn vào.
Tên quỷ ảnh kia không thể không quay lại chiến đấu.
Chúng nhanh chóng bước vào trận chiến nảy lửa.
Âm khí mạnh mẽ tuôn trào khắp nơi, gần như bao trùm toàn cả khu phố trong bầu không khí rét lạnh tà ác. Bóng tối lan tràn, ánh đèn vốn đã mờ mịt cũng bị nuốt chửng, xen lẫn trong đó là tiếng hét thảm thiết và giận dữ khiến người nghe phải rùng mình.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thắng bại đã rõ.
Bóng tối thu nhỏ từng chút một, đèn đường phát ra vài tiếng “rè rè” rồi sáng lên.
Tên quỷ ảnh kia bị Mi kéo đến dưới ngọn đèn, nó đã mất đi hình dạng con người, nằm bẹp dưới đất như một loài vật thân mềm ướt dính, lúc nhúc co người về phía sau.
“Tao…tao sẽ không phản bội Vương đâu…” Giọng tên quỷ ảnh kia run rẩy vì sợ hãi: “Mày…mày phải tin tao, lúc đó tao hồ đồ nhất thời thôi…”
“Tất nhiên là tao tin mày.” Mi chậm rãi dồn sát đối phương, lạnh giọng nói:
“Nhưng mà, hồ đồ nhất thời mà phản bội thì vẫn là phản bội, vẫn phải trả giá.”
Cơ thể nó trải rộng ra như một mặt phẳng, tựa như cái miệng khổng lồ lẳng lặng ngoạm về phía đối phương!
“Chờ một chút! Chờ một chút!” Giọng tên quỷ ảnh bỗng trở nên cao vút và bén nhọn: “Tao có thể trao đổi! Tao có tin tức, là tin tức chúng mày cần! Đổi lấy mạng của tao!”
“Mày thì biết được gì?” Cái bóng đang vồ đến của Mi dừng lại, nó ngang nhiên cười nhạo: “Không lẽ với địa vị của mày mà cũng biết được thế lực đứng sau nhện mẹ chắc?”
“Mày không hề có tin tức nào bọn tao muốn biết hết.” Mi cười khẩy.
“Hehe, hehehehehe…” Cơ thể quỷ ảnh dán chặt, chậm rãi chảy dưới mặt đất, nó phát ra tiếng cười ghê rợn: “Không, tao có, tao có, hơn nữa còn là thông tin mà Vương của bọn mày muốn có nhất…”
Nó ngẩng cái đầu với khuôn mặt không rõ ràng lên, rề rà nói:
“…Tao biết ACE đang ở đâu.”
Nghe vậy, Mi mới dừng hẳn lại, nó híp mắt, hỏi: “Cái gì?”
“Tao đã thấy hắn…” Quỷ ảnh nói với chất giọng khàn đặc: “Hắn đang ở thành phố M.”
“Lưỡi hái đặc trưng đó, không sai được…”
Cơ thể nó từ từ hiện rõ, âm thanh bị cố ý ghìm xuống như tiếng thì thầm của ác ma: “Lúc đi kiếm ăn tao đã nhìn thấy… Ngôi trường đó…”