Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu - Diệp Ca (Truyện full) - Chương 25
…Diệp Ca bắt đầu cực kỳ nghi ngờ sự chuyên nghiệp của con quỷ gương này.
…
Sau khi thử hết một lượt toàn bộ người trong công ty, cuối cùng Diệp Ca xác định quỷ gương cũng không trốn ở đây.
Anh cau mày, tự hỏi liệu mình có bỏ sót điều gì không.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm.
Diệp Ca từ chối lời mời đèo anh về của Trình Sách Chi, tự mình bắt xe buýt.
Ngoài cửa sổ, ráng chiều nhuộm màu đỏ hồng xinh đẹp lên nền trời, dòng người náo nhiệt, vội vã đi đến nơi mình muốn đến, âm thanh ồn ào khiến thành phố càng thêm sinh động.
Diệp Ca lơ đãng nhìn khung cảnh trước mắt, ánh nắng ngoài cửa xe tô đỏ gò má anh, tràn vào sâu trong đôi mắt, đôi mắt nhạt màu như cũng ửng lên màu đỏ xinh đẹp.
Anh quay vào trong, tựa đầu lên lưng ghế rồi nhắm mắt lại.
Khi Diệp Ca về đến nhà, sắc trời đã dần chuyển tối, màu xanh sẫm và đỏ cam hoà quyện vào nhau, phủ một lớp vàng lên chân trời tối đen lấp ló ngoài xa.
Diệp Ca lấy chìa khóa, mở cửa vào nhà.
Mùi thức ăn thơm nồng xộc vào mũi anh, phòng khách vẫn còn vương nắng chiều, tiếng dầu nổ “lách tách” vang lên trong bếp, tràn ngập hơi thở của cuộc sống bình dị và vui vẻ.
Diệp Ca đứng sững giữa lối ra vào.
Ngay sau đó, cửa phòng bếp bỗng được kéo ra, vợ anh bưng thức ăn ra ngoài, ngạc nhiên nhìn Diệp Ca ngoài cửa:
“Hôm nay anh về sớm thế?”
Cô đã thay bộ váy công sở bằng một bộ đồ ngủ mềm mại, tạp dề thắt trên hông, trên tay vẫn là đôi găng tay cách nhiệt hình vịt vàng đáng yêu nọ.
Vợ anh đặt một đĩa đồ xào lên bàn, đĩa còn lại đưa cho Diệp Ca:
“Anh đem sang cho mẹ đi.”
Diệp Ca định nhận lấy, nhưng đối phương lại nhanh chóng tránh đi.
Người vợ trợn mắt nhìn anh: “Anh không sợ bỏng à? Mang bao tay vào.”
Diệp Ca thoáng trầm mặc: “…Ừm.”
Năm phút sau, Diệp Ca mang bao tay cách nhiệt vịt vàng, đưa dĩa đồ xào còn lại sang nhà mẹ anh ở phía đối diện.
Anh từ chối khéo lời mời ở lại ăn cơm của mẹ anh, lúc trở lại nhà, anh còn bưng trên tay một đĩa đồ khác mà mẹ anh mới ép anh mang về.
Vợ anh đã cởi bỏ tạp dề.
Trên bàn ăn trải khăn ca-rô có đủ các loại món ăn dân dã phong phú, mùi thơm cùng hơi nóng bốc lên nghi ngút, đèn trong phòng đang bật, tỏa ra ánh sáng rực rỡ dịu dàng, như một giấc mộng hoàn mỹ mà hư ảo.
Cô lại gần nhận lấy đĩa thức ăn trong tay Diệp Ca, sau đó tự nhiên cúi người về phía trước.
Diệp Ca tránh được, nhưng không kịp tránh hẳn.
Cái hôn khẽ khàng lành lạnh chạm lên khóe môi anh.
Hai người cách nhau rất gần, đến nỗi anh có thể ngửi được mùi khói dầu thoang thoảng trên người đối phương.
Vợ anh mỉm cười lùi ra sau: “Nhanh lên, ăn cơm thôi.”
Diệp Ca cụp mắt, kéo ghế ngồi xuống.
Phòng ăn yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đĩa chạm vào nhau “lạch cạch”.
Vợ anh vẫn vui vẻ cười nói như thường lệ, kể lại những chuyện thú vị xảy ra trong ngày.
Diệp Ca im lặng lắng nghe, tuy không có biểu cảm rõ ràng gì, nhưng đôi mắt nhạt màu lại toát lên vẻ dịu dàng khó tả.
Ăn tối xong, anh chủ động rửa bát.
Màn đêm buông xuống, bầu trời ngoài cửa sổ tối tăm và u ám.
Trong căn phòng tối đen như mực, Kê Huyền chăm chú nhìn người thanh niên ngủ say trong lòng mình, sau đó cúi xuống dán đôi môi lạnh băng lên mái tóc mềm mại của anh, đôi mắt đỏ sẫm khép hờ, giọng nói trầm thấp như có thể hòa tan trong căn phòng yên tĩnh:
“Anh à, đây là thứ anh muốn sao?”
…Không ai trả lời câu hỏi của hắn.
Chàng thanh niên nhắm mắt, hàng mi dài rủ xuống, đang ngủ nhưng đôi mày anh vẫn nhíu chặt, như thể đã vào cơn mơ rồi anh vẫn mang đầy tâm sự nặng nề.
Ngày thứ ba cứ thế lặng lẽ đến.
Hết thảy đều y hệt ngày hôm trước.
Diệp Ca thức dậy, thay quần áo, rồi đi làm.
Anh tới công ty mình đang làm đúng giờ, lúc Lưu Triệu Thừa thấy anh xuất hiện còn ngạc nhiên ra mặt, như thể không tin nổi chuyện anh đến đúng giờ.
Hôm nay, Diệp Ca gặp được Kê Huyền của thế giới này.
Trong thế giới hoàn hảo này, Kê Huyền là đàn em khóa dưới cùng đại học với anh, đã nhiều năm hai người không gặp nhau, không ngờ khi gặp lại nhau hắn đã là CEO của công ty đối thủ.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông tràn đầy sự mừng rỡ, hắn thân cao chân dài, chỉ đôi ba bước đã đến trước mặt anh, trên môi nở nụ cười:
“Đàn anh, không ngờ gặp lại anh ở đây.”
Ánh mắt hắn trong veo và sạch sẽ, không có chút tối tăm tà ác khiến người ta rợn tóc gáy nào, không khác gì đứa bé kéo vạt áo anh gọi “anh ơi” trong trí nhớ của anh.
Hắn ngỏ lời mời: “Tối nay ăn bữa cơm với em nhé?”
Diệp Ca nhìn đối phương, sau khi xác nhận người đàn ông trước mắt và tên Quỷ Vương vui buồn thất thường trong thực tế chẳng giống nhau chút nào, anh mới mỉm cười, khéo léo từ chối lời mời của hắn:
“Thôi, tối nay tôi phải về nhà.”
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan sở.
Diệp Ca rời công ty, bắt xe buýt về nhà.
Vợ anh tươi cười ra đón, cô vòng tay qua vai anh, nụ hôn nhẹ nhàng lành lạnh lại chạm xuống: “Chồng về rồi.”
Lần này Diệp Ca không tránh, mặc cho đối phương chạm vào môi mình.
Nụ cười trên môi vợ anh càng thêm tươi tắn.
Cô kéo ghế ngồi xuống, quay sang nhìn Diệp Ca vẫn đứng ngoài bậc cửa, nở nụ cười ngọt ngào: “Ăn cơm nhé anh?”
Diệp Ca trầm mặc hồi lâu, chậm rãi lui một bước:
“Không.” Anh nói.
Sắc đỏ chợt thoáng qua trong mắt vợ anh, cô ngờ vực nghiêng đầu, nụ cười trên môi vẫn hoàn hảo như thường:
“Sao vậy? Hay là hôm nay anh không đói?”
Diệp Ca ngước mắt nhìn cô.
Đôi mắt nhạt màu và lạnh lẽo như đã bỏ đi hết thảy tình cảm con người, như thể trong mắt anh là tuyết rơi dày đặc, hờ hững và xa cách.
Diệp Ca như đang nhìn về phía cô, nhưng cũng như hoàn toàn không thấy người phụ nữ trước mặt, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào khoảng không phía trước.
Ánh mắt anh xuyên qua thân thể đối phương, dừng lại tại một nơi xa xăm nào đó.
Giọng anh rất trầm, nghe như đang nói với chính mình.
“…Như vậy là đủ rồi.”
Lưỡi hái khổng lồ và đen sì chậm rãi thành hình trong tay anh, ánh sáng rét lạnh và sáng loáng tỏa khắp căn phòng nhỏ hẹp.
Một luồng sức mạnh áp đảo bùng nổ từ sâu trong cơ thể anh, hơi thở ẩn chứa sự kinh khủng đến cùng cực lập tức lan rộng như một cơn cuồng phong.
Một giọt, hai giọt, ba giọt.
Từng giọt máu tươi rơi xuống đất.
Màu máu đỏ tươi nhức mắt dần dần lan rộng dưới chân Diệp Ca, nhuộm đẫm mặt đất thành màu sắc sau những cuộc tàn sát thảm khốc, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, hơi nước trong không khí đông lại phát ra tiếng răng rắc.
Kê Huyền giật mình.
Đây là quỷ vực.
Lần này anh ấy nghiêm túc rồi.
Mà khi ACE nghiêm túc mở ra quỷ vực thì đến cả hắn cũng không muốn đối đầu trực diện.
Dù sao, trên thế giới này cũng không ai rõ hơn hắn trong đó kinh khủng như thế nào.
Diệp Ca ngước mắt, nhìn về phía khoảng không chưa bị màu đỏ xâm chiếm
Anh cong môi lạnh lùng cười, thong thả nói:
“Nếu mày vẫn muốn trốn tiếp thì đừng trách tao không chừa chỗ cho mày nữa.”
Kê Huyền nhanh chóng rời khỏi ảo cảnh do quỷ gương tạo ra.
So với trước khi hắn nhắm mắt, khung cảnh xung quanh không có gì thay đổi.
Âm khí u ám bao trùm khắp căn phòng, hai tên nhân loại nhỏ yếu hoảng sợ rúc sát góc tường, gương mặt chúng méo mó và trắng bệch vì bị quỷ khí ăn mòn, tuyệt vọng chờ đợi cái chết ập đến.
Kê Huyền cụp mắt nhìn Diệp Ca đang nằm trong tay mình.
Chàng thanh niên tựa đầu trên vai hắn, mái tóc đen nhánh mềm mại lộ ra dưới lớp mũ trùm, hơi hơi vểnh lên. Cái cằm mịn màng tái nhợt để hở, cùng với viền môi xinh đẹp mím chặt ngay cả trong giác ngủ, trông có vẻ hờ hững khó gần.
Khiến người ta mềm lòng.
Kê Huyền thầm thở dài tiếc nuối.
Tốc độ thời gian trôi qua trong ảo cảnh mà quỷ gương tạo ra khác với thực tế, hai người ở trong thế giới ảo ba ngày, ngoài hiện thực lại chỉ vừa qua vài phút.
Tính thế này thì không lâu nữa Diệp Ca sẽ tỉnh lại.
Kê Huyền cúi xuống nhìn những mảnh kính vỡ dưới đất, đôi mắt thoáng hiện vẻ u ám mờ mịt.
Xem ra…anh ấy không thích ý tưởng thế giới hoàn hảo này rồi.
Nhưng không sao, hắn có thừa thời gian, rồi sẽ có ngày hắn có thể tạo ra một kết cục hoàn mỹ chỉ dành cho hai người họ.
Khóe môi hắn cong lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán người đang say ngủ.
Hắn đặt Diệp Ca ngay ngắn xuống đất, sau đó đứng dậy đi về phía hai tên nhân loại đang sợ mất mật.
Đống Quái run rẩy lủi về phía sau, nhưng lưng gã đã dính chặt vào vách tường rồi, không còn đường lui nữa.
Gương mặt gã phờ phạc, trân trối nhìn người đàn ông đang chậm rãi đến gần. Cảm giác tồn tại đầy mạnh mẽ của đối phương ập xuống khiến gã gần như ghẹt thở.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi…
Đổng Quái mặc niệm.
Nhưng ngoài dự đoán của gã, đối phương dừng lại cách đó một bước.
Kê Huyền cụp mắt dò xét hai nhân loại nhỏ yếu trước mặt, nói:
“Tiếc quá, nếu như ta giết các ngươi ở đây, anh ấy sẽ biết ta đã tới.”
Họ thở cũng không dám thở mạnh, chỉ run rẩy sợ hãi, chờ đợi phán quyết cho số phận của mình.
Kê Huyền cười như không cười, hỏi:
“Vậy nên ta tin các ngươi sẽ giữ bí mật thay ta, đúng không?”
Đổng Quái thót tim, như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, gã lắp bắp lên tiếng: “Tôi…Tôi đảm bảo, tôi sẽ không…sẽ không nói gì hết…”
Tên cao gầy còn lại cũng vội vàng thề thốt.
Ngay sau đó, giọng nói của chúng đồng thời nghẹn lại.
Trong âm thầm, dường như có một quy tắc nào đó đã được kích hoạt, cảm giác quái dị ấy ập xuống người bọn họ, khiến họ ý thức rằng nếu như dám trái lại lời thề, sẽ có chuyện vô cùng đáng sợ xảy ra với họ.
Hai người hoảng loạn vội nhìn sang nhau, ngay khi ánh mắt chạm vào nhau, hai người họ đã biết những gì họ vừa cảm nhận được không phải là ảo giác.
Kê Huyền hài lòng gật đầu.
“Chẳng qua…” Dường như hắn bất chợt nhớ ra gì đó, nói:
Cùng với âm cuối kéo dài, đôi mắt đỏ sẫm bắt đầu xoay chuyển, ánh mắt lạnh băng ghim vào người tên cao gầy:
“Ngươi thì khác.”
Nhớ lại hình ảnh mình thấy trong gương máu, huyết khí quanh người Kê Huyền dần dần dày đặc.
Dù biểu cảm không thay đổi quá nhiều, nhưng vẻ mặt không rõ vui buồn kia lại càng khiến người ta sợ hãi và khiếp đảm.
Hắn hờ hững giơ một ngón tay.
Một luồng ánh sáng đỏ tươi lập tức phủ xuống người tên cao gầy, sau đó chui sâu vào cơ thể hắn ta như một vật sống.
!!!
Tên cao gầy trợn mắt, đôi mắt đục ngầu giăng đầy tia máu, gương mặt xấu xí trở nên vặn vẹo quái dị vì nỗi sợ cực độ.
Kê Huyền cong môi, nhưng sâu trong mắt hắn lại chẳng có vẻ vui cười.
“Chơi vui nhé.”
…
Trong cảnh ảo.
Lưỡi dao hình trăng khuyết buông xuống, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo bóng loáng.
Người thanh niên bước từng bước về phía trước, màu máu đỏ tươi dần lan rộng theo mỗi bước chân anh, những nơi bị quỷ vực chạm qua như thể bị axit ăn mòn, chúng nhanh chóng trở nên méo mó rồi vỡ vụn, biến thành bụi mù đen kịt, từ từ bay lên.
Mặt đất, những tòa nhà, đường phố, bầu trời…
Tất cả những nơi mà quỷ vực bao phủ đều như bị một luồng sức mạnh đáng sợ nghiền nát, tan thành mây khói, chỉ còn lại khoảng không lạnh lẽo.
Nơi hai màu đỏ đen giao thoa, thân hình người thanh niên như một cái bóng sắc bén, ngang tàng cắt mở thế giới này làm đôi.
Ánh đao lóe lên, rạch một vòng cung rộng lớn, cắt ngang ranh giới giữa khoảng không và ảo cảnh.
Dễ như trở bàn tay, mọi thứ nhanh chóng bị chôn vùi.
Đột nhiên, một khu vực chưa bị ăn mòn trước mặt anh chợt dao động.
Trình Sách Chi, Lưu Triệu Thừa, Kê Huyền…từng bóng người quen thuộc lần lượt xuất hiện.
“Anh Diệp? Anh đang làm gì thế?” Trình Sách Chi lo lắng nhìn anh: “Anh muốn đi đâu à?”
“Diệp Ca, muộn thế này rồi cậu còn ở bên ngoài làm gì?” Lưu Triệu Thừa cau mày: “Ngày mai còn phải đi làm đấy.”
Kê Huyền từ từ bước lên.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh mà điềm đạm, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ ân cần.
Hắn nói: “Đàn anh, lâu rồi không gặp, anh không muốn ôn chuyện với em sao?”
“Chúng ta từng là bạn tốt vậy mà,” Kê Huyền khẽ cười: “Em sẽ không bao giờ đối nghịch với anh.”
Diệp Ca hờ hững lướt mắt qua những ảnh ảo kia.
Biển máu sau lưng anh gầm thét vọt tới một cách vô tình.
Nhanh chóng nuốt chửng những hình ảnh vỡ vụn.
“…Tiểu Ca.”
Ngay lúc này, một tiếng gọi khẽ khàng vang lên từ một hướng khác.
Đồng tử Diệp Ca chợt run lên, anh quay sang nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Mẹ nhìn anh từ xa.
Những nếp nhăn trên mặt và mái tóc điểm bạc đều biến mất, bà mặc một bộ váy màu vàng nhạt, trên cổ mang sợi dây chuyền ngọc trai yêu thích, mái tóc dài vấn cao, trông rất xinh đẹp và nhã nhặn.
Bà lặng lẽ mỉm cười.
Thoạt trông…giống hệt dáng vẻ đêm trước khi bà mất.
Diệp Ca vô cảm nhìn bà, ngón tay siết chặt cán lưỡi hái.
Mẹ anh cười dịu dàng, từ từ đưa tay về phía anh.
“Con không muốn ở lại với bố mẹ sao?”
Bà nhẹ giọng nói: “Ở lại với mẹ đi, mẹ sẽ không rời bỏ con nữa đâu.”
Diệp Ca lẳng lặng đứng tại chỗ, cảm xúc trầm lắng nào đó cuộn trào sâu trong đôi mắt nhạt màu, tựa như những đám mây đen cuộn trào trên bầu trời trước con giông bão.
Anh khẽ cười:
“Không biết hối cải.”
Diệp Ca chậm rãi bước tới, giọng nói vẫn bình thản: “Mày biết có bao nhiêu boss trong trò chơi từng dùng loại mánh lới này không?”
Anh hờ hững hỏi: “Mày có biết tao đã làm gì không?”
Trong trò chơi, thông thường thứ bọn quỷ tìm kiếm không gì ngoài thoả mãn ham muốn ăn uống và giết chóc, bọn chúng muốn mạng của anh, anh cũng muốn mạng của chúng.
Bản chất của việc này chỉ là đấu tranh sống còn, không phải thù oán cá nhân.
Nhưng loại quỷ quái rắp tâm đọc trộm ký ức của anh, tìm nhược điểm trong tâm hồn anh, thậm chí lợi dụng cả người mẹ đã khuất của anh…
…thì đây đã trở thành thù oán cá nhân rồi.
Nụ cười vẫn còn vương trên khóe môi Diệp Ca, nhưng trong mắt anh lại là trời đông giá rét:
“Tao sẽ cố gắng khiến nó biến mất bằng cách đau khổ và dai dẳng nhất có thể.”
Biển máu sau lưng anh không bị điều gì trói buộc, điên cuồng lan rộng, mạnh mẽ nhấn chìm cả thế giới.
Tiếng hét thảm thiết vang lên phía xa.
Một con rắn dài trong suốt với hoa văn sặc sỡ hiện ra: “Aaaaaaaaaaaa!”
Sau khi bị ép phải hiện hình, quỷ gương lúc này mới nhận ra mình đã tính sai.
Sau khi bị tên quái vật đáng sợ kia bắt được, nó vốn cho rằng mình đã xong đời, nhưng không ngờ đối phương chỉ nói vài câu khó hiểu rồi thả nó đi một cách dễ dàng.
Mặc dù quỷ gương không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ, nhưng có một điều nó vô cùng chắc chắn.
Rằng bất kể nó định làm gì, thứ mạnh mẽ đáng sợ kia cũng không định nhúng tay vào.
Thế nên quỷ gương liều lĩnh hơn hẳn.