Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu - Diệp Ca (Truyện full) - Chương 33
Ma hù dọa lớn bay tới, ngồi trên vai cậu ta:
“Không cần lo đâu.”
Trình Sách Chi ngây người. Cậu ta nhìn mấy cô cậu thanh niên phía sau qua kính chiếu hậu, chắc chắn họ không chú ý bên này rồi mới xoay người, nhỏ giọng hỏi: “Sao mi biết?”
“Chuyện đương nhiên mà.” Ma hù dọa nhỏ cũng bay tới, ngồi trên bả vai còn lại của cậu ta, nó nói chắc nịch: “Yên tâm đi, anh đẹp trai sẽ không sao đâu.”
Trình Sách Chi: “…”
Sao cậu ta không thấy yên tâm chút nào vậy?
Ma hù dọa lớn lén lút nhìn quanh, sau đó ghé sát lại nói nhỏ bên tai Trình Sách Chi: “Tui cảm thấy anh đẹp trai ấy rất mạnh luôn.”
Ma hù dọa nhỏ gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Trình Sách Chi ngạc nhiên.
Cậu ta vô thức ngoái nhìn căn biệt thự đằng xa.
Trong bóng tối, phần lớn căn biệt thự bị cỏ hoang che khuất, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy nóc nhà đen mờ mịt, khiến người ta cảm thấy hoang mang.
…Rất mạnh?
Trình Sách Chi sững người.
Cậu ta biết anh đồng nghiệp này của mình cực kì bí ẩn, anh ấy còn có thể nhìn thấy ma quỷ này nọ, nhưng mà…rất mạnh sao?
Trong phút chốc, cậu ta không tài nào khớp được từ này với Diệp Ca luôn quen thói lười biếng trong ấn tượng của mình… Nhưng lúc này nghĩ kĩ lại thì, hình như cũng không có gì không hợp lý…
Nếu vậy tại sao anh ấy lại từ chối tham gia ban Chiến đấu chứ?
Trình Sách Chi có cảm giác cho dù cậu ta có nghĩ nát óc cũng không cách nào hiểu được chuyện này, dường như người đồng nghiệp vốn đã thần bí của cậu ta lại càng thêm xa cách, khó hiểu.
Ngay lúc cậu ta đang thất thần, bỗng có tiếng “sột soạt” vang lên từ bụi cỏ hoang sau cánh cổng sắt.
Ngay sau đó, một bóng người mờ ảo bất chợt xuất hiện.
Hình như người đó…còn kéo theo một người nữa?
Trình Sách Chi nheo mắt muốn nhìn rõ hơn… Bước chân người nọ không hề chậm lại, bóng dáng cũng dần trở nên rõ ràng.
Chàng thanh niên quay lưng lại với bóng tối dày đặc, vẫn dáng vẻ thong dong bình thản như mọi ngày, hàng mi dài khẽ rủ, bàn tay với những khớp xương rõ ràng xách cổ áo một người đang hôn mê bất tỉnh, kéo cậu ta ra từ bụi cỏ hoang.
Hà Liên ở hàng ghế sau thốt lên một tiếng kinh ngạc: “…Trời ơi!”
Cô vội vàng mở cửa lao ra ngoài.
Những người còn lại thấy vậy cũng gấp gáp xuống xe.
Diệp Ca thả tay, Quản Thiên Dật vẫn đang hôn mê lập tức ngã xuống đất, bốn người thanh niên vội vàng xúm lại, lo lắng nhìn bạn mình.
“Cậu…cậu ta bị sao thế?” Một cậu trai lo lắng hỏi.
“Các cơ quan trong biệt thự vẫn chưa tắt.” Diệp Ca bình tĩnh trả lời: “Sợ quá ngất xỉu thôi.”
Mọi người: “…”
Đúng lúc này, cô gái tóc ngắn bịt mũi, nhăn mày, nhỏ giọng hỏi: “Mùi gì vậy…”
Những người còn lại đều sững ra, sau đó nhìn về hướng mùi hương tỏa ra…
Quản Thiên Dật…không kiềm chế được…
Nét mặt ai nấy đều có vẻ khó xử.
Bấy giờ, Trình Sách Chi cũng vội vã chạy ra khỏi xe. Còn chưa chạy được mấy bước, cậu ta đã thấy Diệp Ca quay sang nhìn mình, bình tĩnh nói:
“Gọi cấp cứu đi.”
Trong bóng đêm, đôi mắt chàng niên như sẫm hơn bình thường, trông có vẻ xa lạ.
Trình Sách Chi khựng lại, “À” một tiếng rồi cúi đầu lấy điện thoại ra, bấm dãy số quen thuộc.
Sau khi nói rõ địa chỉ và tình hình, cậu ta cúp điện thoại rồi quay sang nhìn Diệp Ca.
Lúc này chàng thanh niên đã rời mắt, cúi đầu nghiên cứu chiếc máy màu đen trong tay.
Trình Sách Chi gãi đầu.
Không rõ vì sao cậu ta lại cảm thấy…vừa rồi người nọ hơi đáng sợ?
Vừa rồi cậu ta đã liên lạc đến bệnh viện hợp tác với Cục, họ thiết lập cho nhân viên của Cục quản lí một đường dây riêng. Ngoài chữa trị cho nhân viên trong Cục, họ cũng tiếp nhận luôn cả những người bình thường bị vướng vào những sự kiện siêu nhiên.
Họ đã rất chuyên nghiệp với những vụ này rồi.
Nhưng nơi này cách thành phố M quá xa, nên mặc dù bệnh viện nằm ở rìa thành phố thì cũng phải nửa giờ sau mới đến được.
…Hiển nhiên, phía bệnh viện đã thông báo cho Cục quản lí.
Mấy chiếc xe con đen bóng chạy theo sau xe cấp cứu, trên xe toàn là nhân viên của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Chỉ mới nửa giờ ngắn ngủi, cửa căn biệt thự vốn bị bỏ hoang bỗng nhộn nhịp hẳn lên.
Ngoại trừ xe cấp cứu và nhân viên của Cục, một vài cư dân sinh sống quanh đây cũng chạy đến góp vui, tò mò đứng bên ngoài dải phân cách dòm ngó dáo dác.
Trình Sách Chi hơi hồi hộp.
Tuy cậu ta chẳng có tình cảm gì với căn biệt thự này, nhưng cậu ta lại hiểu rất rõ thái độ của Cục với những hồn ma vô hại.
Trình Sách Chi giấu hai con ma hù dọa ra sau lưng.
Triệu Đông bước xuống từ một chiếc xe, đi thẳng về phía Diệp Ca và Trình Sách Chi.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn nhân viên y tế cáng Quản Thiên Dật lên xe cấp cứu, thở dài thương cảm: “Tội nghiệp, chắc phải lâu lắm cậu ta mới thoát được khỏi cú sốc này.”
Trình Sách Chi ho khan một tiếng, gượng gạo đổi chủ đề.
“À phải, các anh định xử lý căn nhà bị ma ám này thế nào thế?”
“Đương nhiên là cử người bên ban Chiến đấu đến tiêu diệt rồi.” Triệu Đông nhún vai: “Nhưng mà chắc là lần này sẽ rắc rối hơn chút đấy.”
“Sao thế?”
“Đây là đất tư nhân, chúng ta phải liên lạc với chủ nhà trước rồi mới cử người tới được.”
“Nơi này có chủ thật à?” Trình Sách Chi ngạc nhiên: “Các anh liên lạc được rồi à?”
Cậu ta còn tưởng nơi đây đã bị bỏ hoang hẳn rồi chứ? Có khi chủ nhà còn quên mất mình có căn nhà như vậy luôn, nếu không sao có thể bỏ trống trong thời gian dài như vậy chứ.
“Ừ, mới hoàn thành thủ tục bàn giao nửa tháng trước.”
Khoan đã, vậy là…cái chỗ quỷ quái này cũng bán được thật á?
Trình Sách Chi càng bất ngờ hơn.
Có khi nào là bị cò nhà chơi đểu không?!
Triệu Đông cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp: “Chủ nhà nhất quyết muốn đến tận nơi xem thử, vậy nên chúng ta…”
Cậu ta còn chưa nói xong đã nghe tiếng động cơ xe từ cuối đường vọng đến, đèn xe sáng rực cắt ngang màn đêm.
Chiếc xe thể thao dáng dài dừng lại cách đó không xa, Trình Sách Chi nhận ra mẫu xe này – là một hãng xe mà dù cậu ta có làm việc quần quật cả trăm năm cũng không mua nổi.
Cậu ta thèm thuồng nhìn thêm vài lần.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Áo trắng quần đen đơn giản, vai rộng, dáng cao, chân dài, làn da nhợt nhạt, đôi mắt đen thẳm lạnh lùng, tỏa ra khí thế mạnh mẽ của một kẻ bề trên.
Ấu mài…
Lúc này, Trình Sách Chi cảm giác mình bị ma hù dọa lây bệnh mất rồi, cậu ta không khỏi âm thầm khen ngợi:
Đẹp trai siêu cấp luôn!
Cậu ta quay đầu nhìn hai con ma hù dọa mình giấu sau lưng, định bụng nhạo báng chúng vài câu, hỏi xem chúng có thích kiểu hình thế này không.
Nhưng vừa quay sang, Trình Sách đã sững người.
…Sau lưng cậu ta trống không.
Há?
Hai con ma hù dọa chỉ cần nhìn thấy trai đẹp là không kiềm lòng được đâu mất rồi?
Diệp Ca cúi đầu, chăm chú quan sát chiếc máy dò trên tay.
Phán đoán ban đầu của anh không sai, đây đúng là đạo cụ đổi được trong trò chơi.
“Di chứng” từ cuộc “ăn chơi tưng bừng” trong biệt thự lúc nãy vẫn chưa biến mất, anh vẫn cảm nhận được cơn thèm ăn rục rịch trong cơ thể mình, giếng âm phía sau mang đến sức hút khiến anh không thể chối từ, nó đang khẽ gọi anh trong bóng tối.
Diệp Ca không thể không dành bớt sự tập trung ra để kiềm chế ham muốn của mình, đề phòng anh máu dồn lên não quay lại đánh chén một bữa no nê.
Bỗng dưng, anh cảm nhận được có một thứ còn thu hút hơn đang nhanh chóng lại gần anh.
So ra thì giếng âm bỗng chẳng còn chút sức hút nào nữa.
Sự chú ý của anh lập tức bị nó hút mất.
Diệp Ca siết chặt ngón tay, bất giác nuốt nước bọt.
Anh vô thức ngẩng đầu nhìn về phía mùi thơm bay đến…
Một chiếc xe thể thao kiểu dáng khí động học dừng trước mặt mọi người.
Diệp Ca bỗng có dự cảm chẳng lành.
Cửa xe mở ra.
Dự cảm chẳng lành thành hiện thực.
Diệp Ca: “…”
Thật sự không cần phải vậy đâu.
Thậm chí anh chỉ kịp che lấp mùi con người trên cơ thể mình đi… Mà sau khi vừa rời khỏi giếng âm thì chuyện này không có gì khó cả.
Nhưng…muốn chạy thì e là khó đấy.
Nhất là khi đối phương đang đi về phía anh.
Đôi mắt đen kịt của người đàn ông cụp xuống, ánh nhìn cực kỳ áp lực đảo quanh mấy người trước mắt, sau đó lẳng lặng thu về.
Hắn vươn tay ra: “Tôi là Kê Huyền.”
“Tôi là Triệu Đông.” Triệu Đông giơ tay ra mà chẳng cảm nhận được gì, cậu ta nhiệt tình nắm bàn tay đưa ra giữa không trung của đối phương: “Chào anh, chào anh, anh là chủ nhân ngôi nhà này đúng không?”
Kê Huyền: “Phải.”
Trình Sách Chi cũng nhiệt tình giơ tay: “Tôi là Trình Sách Chi, chào anh.”
Diệp Ca: “…”
Mắt anh tối sầm đi.
Quả nhiên người đàn ông phía trước hơi đảo mắt, đôi môi nhạt màu khẽ nhếch lên, giọng nói còn xen lẫn vẻ gì đó lạ thường: “Chào anh.”
…Nếu biết trước hôm nay, chắc chắn Diệp Ca sẽ không báo dối tên Trình Sách Chi.
Ngay khi anh đang váng đầu hoa mắt vì chuyện này, Kê Huyền bỗng nhìn anh.
Hắn cụp mắt, đôi mắt đen kịt như vực sâu không đáy, hắn hỏi: “Còn đây là?”
Lúc này Diệp Ca mới nhận ra trong ba người ở đây, chỉ còn anh là chưa tự giới thiệu.
Ngón tay Kê Huyền nhợt nhạt, thon dài, từng đốt ngón tay rõ ràng, hắn lặng im đưa tay về phía Diệp Ca.
Diệp Ca cắn răng bước lên, giơ tay phải ra nắm lấy tay đối phương.
“…Diệp Ca.”
Tay Kê Huyền rất lạnh, lòng bàn tay khô ráo, từng đốt tay khỏe khoắn.
Khi bắt tay với hai người vừa rồi, hắn chỉ chạm rồi buông ngay, mang theo vẻ xa cách và lịch sự.
Còn lúc này, những ngón tay của hắn từ từ siết lại, kìm nén và mạnh mẽ, hai lòng bàn tay dán sát vào nhau, ngón cái lẳng lặng miết lên vùng da giữa ngón trỏ và ngón cái của Diệp Ca.
Trước khi Diệp Ca kịp nhận thấy điều gì, Kê Huyền đã thu tay về.
Hắn lại quay sang nhìn Triệu Đông, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Biểu cảm của Kê Huyền bình tĩnh và chân thành quá mức, chẳng khác nào một người bình thường vô tình mua phải một căn nhà bị ma ám, chân thật đến mức có một chốc Diệp Ca cũng thấy ngờ ngợ…
Nhưng thật ra thì…
Là một Quỷ Vương, còn mua lại giếng âm duy nhất không bị Cục quản lý giám sát trong thành phố…
Sao hắn có thể không biết căn nhà mình mua có vấn đề gì được chứ?!
Triệu Đông bắt đầu tường thuật lại chi tiết mọi chuyện cho hắn, thỉnh thoảng Trình Sách Chi còn chêm thêm vài câu.
Diệp Ca hơi thất thần.
Nhiệt độ lạnh lẽo cùng bàn tay ngày một siết chặt của đối phương như vẫn còn vương lại trên tay anh, như một ảo ảnh không thể tan biết, nó dán chặt lên da anh, khiến anh bắt đầu cảm thấy…đói khát.
Năm giác quan vẫn chưa khép lại tham lam hút lấy khí thế và năng lượng người kia tỏa ra trong không khí.
Cảm giác xao động kỳ lạ kia khiến Diệp Ca thấy vô cùng lạ lẫm.
Lần này Kê Huyền đến không đúng lúc chút nào.
Hắn xuất hiện ngay khi anh vừa giải phóng cơn thèm ăn nhưng lại chưa kịp ăn no, khiến Diệp Ca vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế ham muốn cắn nuốt của mình khi tiếp xúc với thứ mỹ vị tuyệt hảo – hơn nữa anh còn từng nếm thử – có lẽ là cao cấp nhất trên đời.
Khiến cho Diệp Ca vô thức muốn lại gần nó, thôn tính nó.
Anh ép bản thân nhìn xuống, dán mắt lên mũi chân mình.
Nhưng thị giác bị đoạt mất lại làm những giác quan khác càng thêm nhạy cảm.
Anh có thể ngửi thấy sự lạnh lẽo bất chợt tỏa ra khi lại gần đối phương, anh có thể nếm được từng cơn rung rất khẽ nơi thanh quản khi đối phương nói chuyện, anh có thể chạm được mùi thơm ngào ngạt và đặc quánh tỏa ra từ sâu trong cơ thể đối phương.
“…Nên là lúc đó tôi đã nói với mấy cô cậu trẻ tuổi liều lĩnh kia rằng đây là căn nhà ma bị bỏ hoang sau khi đứt vốn, nhưng đồ dùng và máy móc bên trong vẫn chưa được bỏ hẳn…”
“Đứt vốn?” Kê Huyền nhướng mày.
Giọng hắn trầm thấp bằng phẳng, không có vẻ gì là không vui, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác thấy căng thẳng.
Triệu Đông vội vàng chữa cháy: “Không phải, không phải, Tiểu Trình không có ý đó đâu, lúc đó tình hình khẩn cấp quá nên nói vậy cho đỡ lộ thông tin thôi…”
Kê Huyền khẽ cười: “Tôi hiểu.”
“Nhưng đúng lúc tôi cũng đang đau đầu không biết mua chỗ này rồi có thể làm gì, cảm ơn…anh Trình đây cho tôi một ý tưởng tuyệt vời.”
Kê Huyền dừng lại một chốc khi nói tới “anh Trình”, giọng nói còn xen lẫn tiếng cười khó phát hiện.
“Tôi nên cảm ơn anh mới đúng.”
Triệu Đông nghe vậy mới cuống cuồng: “Đợi đã, anh định khai trương chỗ này thật à? Vừa rồi tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Có thể căn nhà anh mua có ma đó…”
Diệp Ca hoàn hồn.
Dù vẫn cụp mắt nhưng anh cũng bắt đầu chú ý đến cuộc trò chuyện của ba người kia rồi.
Cho đến lúc này người của Cục quản lý vẫn không biết đây là “giếng âm”, dù sao họ cũng không có khả năng cảm nhận âm khí như Diệp Ca. Vậy nên muốn xác định một nơi nào đó có khả năng tự hội tụ âm khí hay không, họ cần thí nghiệm và đo thử rất lâu mới kết luận được. Vậy nên với họ thì bây giờ, đây chỉ là một căn nhà nghi là có ma thôi.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Trình Sách Chi hùa theo: “Anh có biết làm vậy nguy hiểm thế nào không?”
Diệp Ca: “…”
Anh phải nghĩ xem lần báo cáo tiếp theo nên làm thế nào để cứu lại hình tượng “Trình Sách Chi” đã sụp đổ này đây.
Kê Huyền bình tĩnh nói: “Tôi là dân kinh doanh, hành động và việc điều tra của các anh sẽ làm loạn kế hoạch của tôi, hơn nữa nếu cả những người không liên quan cũng chú ý đến đây thì chẳng phải nơi này sẽ mất hết giá trị sao?”
Một câu này có hai cách hiểu, muốn hiểu theo góc độ làm ăn hay bất cứ góc độ nào khác đều vô cùng dễ dàng.
Ngay giây sau, Kê Huyền lại nói:
“Nhưng mà…”
Mọi người lập tức chú ý nhìn hắn.
Kê Huyền thong thả nói: “Đóng cửa và kiểm tra quy mô lớn thì gây chú ý quá, nhưng làm quy mô nhỏ thì không sao.”
“Các anh có thể cử một nhân viên vào kiểm tra mức độ nguy hiểm của căn nhà này cùng với tôi.”
Hắn thờ ơ đảo mắt quanh ba người trước mặt, cuối cùng nhìn thẳng vào Trình Sách Chi: “Anh đi, được không?”
Trình Sách Chi đứng hình: “?”
Sao…sao lại là tôi hả?
Ban đầu, để che giấu chuyện Diệp Ca vào trong cứu người cũng như bảo vệ hai con ma hù dọa vô tội kia, Trình Sách Chi không nói thật hoàn toàn với bọn Triệu Đông. Nói chính xác hơn thì cậu ta có nói thật, nhưng lại hạ thấp mức độ nguy hiểm đi rất nhiều.
Vậy nên trong suy nghĩ của Cục điều tra, cùng lắm căn biệt thự này chỉ nằm ở mức thấp nhất là dọa người bình thường ngất xỉu thôi.
Triệu Đông trầm ngâm một hồi, gật đầu đồng ý: “Cũng được.”
Trình Sách Chi tuyệt vọng ra mặt, nghẹn ngào không nói được gì… Bê đá đập chân mình là thế này đây!
Cậu ta không có năng lực sống sờ sờ đi ra đi vào chỗ này đâu!
Lúc này, Diệp Ca mới lên tiếng: “Nhưng hôm nay cũng muộn lắm rồi, mọi người mệt cả rồi, ngày mai vào được không?”
Kê Huyền chăm chú nhìn anh nửa giây, sau đó gật đầu.
“Được.”
Trình Sách Ch lái xe đưa Diệp Ca về thành phố.
Vừa lái xe, Trình Sách Chi vừa hoang mang hỏi: “Ngày mai em phải làm sao đây anh ơi? Em thật sự không có năng lực đi ra đi vào chỗ đó với người ta đâu… Dù là ban ngày nhưng mà em vẫn sợ lắm!”
Cậu ta đau đầu đau tim, hối hận vô cùng.