Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế - Chương 22 Đội trưởng, sao lại là anh
Chương 22: Đội trưởng, sao lại là anh?
Vân Thủy Dao giật mình, vội vàng bước đến, khi nhìn thấy Hồng Thái Bảo đi qua đi lại trong đại sảnh, sắc mặt lạnh xuống.
“Đúng là anh ta.”
“Xem ra mọi chuyện giống với những gì tôi nghĩ, để đề phòng nhà họ Vân bước lên gia tộc tài phiệt, chắc chắn nhà họ Hồng sẽ không ngồi yên.”
“Đêm nay không mời tự đến, e rằng muốn nhằm vào tiệc đầu tư đêm nay.”
Đồng tử của Trân Thủy Linh co rụt lại, nói: “Vân tống, đế tôi cho người đuổi anh ta đi…”
“Ngu xu ấn.”
Ván Thủy Dao trừng mắt nhìn cô ấy, thở dài nói: “Bình thường tôi dạy cô thế nào?”
“Gặp chuyện phải bình tĩnh, người đến là khách, mặc dù đối phương không mời tự đến nhưng dù sao cũng là người nhà họ Hồng.”
“Mặc dù bây giờ đã lùi xuống top 3, nhưng nếu không phải bắt buộc, tôi cũng không hy vọng xé rách mặt với bọn họ.”
“ít nhất trước khi chưa nắm được chứng cứ xác thực, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vậy bây giờ phải làm sao, không lẽ cứ đế cho bọn họ làm bậy?”
Trần Thủy Linh lo lắng nói: “Nếu bọn họ âm thầm giở trò quỷ phá hủy bữa tiệc đầu tư đêm nay, vậy…”
“Không phải còn có sở Phong sao?”
“Lo cái gì?”
Vân Thủy Dao hít sâu, ngồi xuống ghế dựa, xoa bóp huyệt thái dương, nói: “Tôi tin tưởng anh ấy có năng lực ứng biến.”
“Nhưng sẽ chia thành hai bên.”
“Một mặt giao cho sở Phong.”
“Mặt khác báo cho phó cục trưởng Hầu cục tuần tra, bảo ông ấy cho người túc trực 24/24.”
“Nếu Sở Phong không ứng phó được, chúng ta ra tay cũng không muộn.”
“Rõ, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”
Trần Thủy Linh gật đầu, đang định rời đi lại bị Vân Thủy Dao gọi lại: “Chờ đã.”
“Nâng mức đầu tư của nhà họ Lạc lên.”
“Từ 500 triệu đến 1 tỷ.”
“A?”
Trần Thủy Linh ngạc nhiên, khó hiểu nói: “Tại sao vậy ạ?”
“Mặc dù không loại bỏ mức đầu tư của bọn họ, cũng không cần phải đầu tư thêm vào.”
“Tôi đoán nhà họ Lạc phát triển đến mức này đã là cực hạn, nếu muốn tiếp tục phát triển, chỉ sợ…”
“Tôi bảo thế nào thì làm như vậy, nói nhảm nhiều thế?”
Vân Thủy Dao đập bàn, đứng dậy.
Đi theo cô lâu như vậy, rất hiếm khi thấy cô tức giận.
Trần Thủy Linh im như ve sầu mùa đông, không dám nhiều lời, đi xuống chuẩn bị.
Vân Thủy Dao hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm sở Phong trên màn hình theo dõi, nói thầm: “Sở Phong, rốt cuộc anh đã thật sự cắt đứt với cô ta chưa, hay vẫn chưa dứt tình, tôi muốn nhìn xem anh có phản ứng gì.”
Bổ sung mức đầu tư.
Vừa nhìn trúng năng lực của Lạc Thi Thi.
Đồng thời cô cũng muốn mượn cơ hội này thử Sở Phong.
Cô là phụ nữ, nhìn ra được ánh mắt nhìn Lạc Thi Thi của sở Phong có chút khác thường.
Nếu cô đã quyết tâm hủy bỏ hôn ước kia thì Sở Phong chính là người được chọn duy nhất.
Cô không muốn người đàn ông mình nhìn trúng vẫn còn vương vấn người phụ nữ khác.
Vĩnh viễn không thể!
Sắp 9 giờ.
Khách khứa đã ngồi xuống hết, yên lặng chờ bữa tiệc bắt đầu.
Ai cũng vô cùng mong chờ.
Cũng tò mò các xí nghiệp của mình có thể đạt được mức đầu tư bao nhiêu trong bữa tiệc lần này.
Cũng muốn nhìn thấy chân dung của Vân Thủy Dao.
Bởi vì Vân Thủy Dao là người điều hành tập đoàn Vân thị, là nữ vương thương nghiệp trong giới kinh doanh.
Mặc dù năng lực kinh người, nhưng cô lại không thích xuất đầu lộ mặt.
Từ chổi tất cả các cuộc phỏng vấn, tạp chí tuyên truyền…
Các hoạt động công khai đều do trợ lý Trần Thủy Linh đảm nhiệm.
Lần này nhà họ Vân đã đấy ra một thanh niên tài tuấn đế quản lý quỹ đầu tư.
Đích thân Vân Thủy Dao dẫn dắt đã đủ chứng tỏ năng lực của người này.
“Tiếu Chu.”
“Các thiết bị giám sát đều bị người động tay
chân, cần phải đổi cái khác.”
“Cậu dẫn các anh em cầm tua-vít đi loại bỏ hai cái đã bị lỏng ốc.”
“Còn bàn này giao cho tôi.”
Sau khi giới thiệu xong, để đề phòng có người gây chuyện, phía dưới mấy chục cái bàn đều được lắp thiết bị giám sát.
Có thể giám sát được sự dao động cảm xúc và thay đổi sắc mặt của mổi người.
Chỉ cần có người có hành vi gây rối sẽ kịp thời bóp chết trước khi xảy ra.
Nhưng vừa rồi sở Phong đi kiểm tra thì phát hiện các thiết bị giám sát đó đã bị người động tay, biến thành bom loại nhỏ.
Vào lúc thích hợp, chỉ cần ấn chốt mở, mặc dù không đến mức cướp đi tính mạng nhưng ít ra cũng sẽ bị thương.
Hiển nhiên có kẻ đứng sau vụ này.
Mục đích là phá hủy bữa tiệc đầu tư đêm nay.
Có lẽ chính là nhà họ Hồng mà Vân Thủy Dao đã nói.
“Rõ, đội trưởng.”
Trong lòng Tiểu Chu cực kỳ khinh thường, nhưng dưới sự áp bức của Vân Thủy Dao, đành
phải làm theo.
Có người động tay chân, sao hắn ta không nhìn thấy?
Một tên ẻo lả cũng dám chỉ huy hắn ta?
Nếu không phải nhà họ Vân có ơn với hắn ta, hắn ta đã đi theo bước chân của đội trưởng cũ gia nhập nhà họ Hồng.
Tiểu Chu rời đi.
Sở Phong cũng không nghĩ nhiều, cúi người định loại bỏ đinh ốc của thiết bị giám sát, đột nhiên giọng nói khinh thường của Trình Lan vang lên: “Phế vật, chán sổng rồi hả?”
“Chổ anh đang đứng chỉ có gia chủ nhà họ Vân mới có thể ngồi xuống, anh chạy đến chỗ đó làm gì?”
Sở Phong nhíu mày.
Ngấng đầu, phát hiện đám người Lạc Thi Thi đang đi về phía này.
Hắn hơi do dự, từ bỏ sửa chữa linh kiện thiết bị giám sát, ngồi thẳng lưng, lạnh nhạt nói: “Tôi ngồi chỗ nào liên quan gì đến cô.”
“Vừa rồi bị vả miệng vẫn chưa đủ đau?”
Nghe vậy Trình Lan vô thức che mồm lại.
Cái tát vừa rồi quá mạnh, đến bây giờ vẫn còn chua xót đau đớn.
Ngay cả uống nước cũng mệt, nhớ đến cảnh vừa nãy, cô ta lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Đang định cãi lại, Diệp Kim Long lên tiếng: “Phế vật, đừng tưởng có chút công phu mèo cào thì có thể lên mặt.”
“Tao sẽ không để yên chuyện mày đánh dì Tô, trợ lý Trình và tao đâu.”
“Nhưng hôm nay là tiệc đầu tư của nhà họ Vân, ở đây đều là những người nổi tiếng, quyền thế ngập trời.”
“Không phải chỗ để tên vô dụng như mày ra oai.”
“Biết điều thì ngoan ngoãn cút đi, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
Sở Phong bắt chéo chân, rót cho mình một ly trà.
Thấy bộ dạng này của hắn, Lạc Thi Thi thất vọng thở dài: “Sở Phong, anh thật sự hết thuốc chữa.”
“Bởi vì tôi ly hôn với anh, làm anh ghi hận trong lòng nên anh thích đối nghịch với tôi phải không?”
“Thật đáng tiếc, hành động này của anh không thế thương tốn được tôi, ngược lại sẽ làm hại chính mình.”
“Hử?”
Sở Phong nhướng mày, hỏi ngược lại: “Tôi làm hại chính mình như thế nào?”
Nhìn bộ dạng giả ngu của hắn, Lạc Thi Thi thở dài: “Có phải anh cảm thấy mình leo lên một cái đùi mới thì không phái sợ gì cả đúng không?”
“Có lẽ bối cảnh của người phụ nữ kia không tệ, nhưng hôm nay là tiệc đầu tư của nhà họ Vân, anh đang ngồi lên ghế ngồi của nhà họ Vân.”
“Nếu bọn họ biết chuyện này, ngay cả người phụ nữ kia cũng không cứu được anh.”
“Diệp thiếu có lòng nhắc nhở anh, sao anh lại không biết tốt xấu vậy chứ?”
Tôi không biết tốt xấu?
Cũng đúng.
Nếu không phải mắt hắn bị mù, coi nhà họ Lạc trở thành gia đình thứ hai, hắn sẽ không dốc toàn lực trợ giúp bọn họ.
Bây giờ bọn họ ngày càng tốt, lại ngại chính mình là trói buộc, muốn đá văng ra.
Hắn không chỉ không biết tốt xấu.
Còn có mắt không tròng!
“Chuyện của tôi liên quan gì đến mấy người.”
Sở Phong lạnh lùng nói: “Tôi ngồi ở chỗ này, nhà họ Vân cũng sẽ không để ý.”
“Dù đế ý cũng là chuyện của tôi, bắt chó đi cày xen vào việc người khác…”
“Phế vật!”
Còn chưa nói xong, Diệp Kim Long rít gào: “Mày dám mắng Thi Thi nhà tao, ăn gan hùm mật gấu hả?”
“Tao biết mày có chút võ, bây giờ tao lại đang bị thương nên không muốn nhiều lời với mày.”
“Tao chỉ hỏi mày, mày có đi hay không?”
Sở Phong uống một hớp trà, lạnh nhạt nói: “Không đi.”
“Được, mày được lắm.”
“Mày chờ đó, tao sẽ gọi vệ sĩ đến đánh mày một trận rồi nói tiếp!”
Nói xong, Diệp Kim Long gân cố hô to.
Lạc Thi Thi thở dài nói: “Sở Phong, sao anh lại ngoan cố như vậy nhỉ?”
“Đây là chỗ ngồi của nhà họ Vân, anh nhanh rời khỏi đây đi!”
“Đừng tưởng có người phụ nữ kia chống lưng thì anh có thể làm bừa.”
“Nói thật cho anh biết, bởi vì chuyện vừa rồi, Diệp thiếu đã tiêu tiền mua vệ sĩ, nói muốn đánh anh một trận, nếu anh còn không biết điều tôi
cũng không giúp được anh!”
Trình Lan khinh thường nói: “Tổng giám đốc Lạc, đừng để ý đến anh ta!”
“Không cho tên phế vật này một bài học, anh ta sẽ không biết trời cao đất rộng!”
“Tốt nhất đánh nửa sống nửa chết, xả giận cho dì!”
Đối mặt với sự ‘khuyên can’ và khinh thường của hai người, sở Phong vẫn rất ung dung ngồi ngay ngắn trên ghế uống trà.
“Đây!”
“Là thứ này!”
“Một kẻ bất lực chỉ biết ăn cơm mềm lại dám ngồi xuống vị trí của nhà họ Vân.”
“Mấy người nhanh đuối tên đó đi, tốt nhất tẩn cho tên đó một trận, vừa rồi hắn ta còn nói không chỉ muốn ngồi ở đây, còn muốn ngồi đây ăn cơm.”
Rất nhanh.
Diệp Kim Long đã gọi hai vệ sĩ đã được tiêu tiền thu mua đến.
Mục đích rất rõ ràng, muốn đuổi hắn đi, kéo ra ngoài tấn một trận.
Đánh càng thảm càng được thưởng nhiều.
“Ăn gan hùm mật gấu, dám tự ý ngồi lên vị trí
của nhà họ Vân.1
“Diệp thiếu yên tâm, anh em chúng tôi sẽ dạy bảo tên đó thật tốt.”
Hai tên vệ sĩ thu tiền vỗ ngực đảm bảo, chạy về phía Sở Phong.
Diệp Kim Long vô cùng đắc ý!
Lạc Thi Thi thì thở dài, chính mình đã cố hết sức, nhưng hắn lại không biết lòng người tốt.
Đế hắn ăn đau chừa thói không coi ai ra gì!
Bọn họ cho rằng có vệ sĩ ra mặt, chắc chắn Sở Phong sẽ bị dạy dỗ một trận, nhưng không ngờ khi hai vệ sĩ kia nhìn thấy sở Phong lại dừng lại!
Hai người nhìn nhau, sau đó sợ hãi hô to: “Đội trưởng, sao anh lại ở đây?”