Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế - Chương 27 Anh muốn cô ấy thì cũng được thôi, nhưng đừng có ở trước mặt tôi
- Home
- Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
- Chương 27 Anh muốn cô ấy thì cũng được thôi, nhưng đừng có ở trước mặt tôi
Chương 27: Anh muốn cô ấy thì cũng được thôi, nhưng đừng có ở trước mặt tôi!
Nghe nói như thế, đôi mắt Lạc Thi Thi lập tức trừng to, cô quát lớn: “Hồng Thái Bảo, đồ vô liêm sỉ!”
“Ha ha, cô nói đúng đó, tôi không chỉ vô liêm sỉ, mà tôi còn vô cùng đê tiện nữa.”
“Hay là muốn giao lưu trao đổi sáu hơn với tôi hả?”
Hồng Thái Bảo không hề bị lay động, anh ta trêu chọc nói: “Chỉ cần cô đồng ý hầu hạ tôi một đêm, tôi sẽ thả họ ngay, sao nào?”
“Chồng!”
Lúc này, thấy Hồng Thái Bảo đùa giỡn người phụ nữ khác ngay trước mặt mình, người phụ nữ với bộ ngực cao lớn không nhịn nối mà hét lên rồi lao tới!
“Em mới là vợ của anh, sao anh có thế tìm cô gái này hầu hạ anh chứ?”
“Anh đến để báo thù cho em mà, cho dù có muốn hầu hạ thì cũng phải là em, anh đã nói chỉ yêu một mình em mà!”
“Bốp!”
Còn chưa kịp nói xong, Hồng Thái Bảo đã trở tay tát một phát khiến cô ta ngã xuống nền đất!
“Cút!”
“Cho tới hôm nay ông đây mới biết được ngực của cô là giả.”
“Tôi biết ngay mà sao trước kia cô không cho tôi động vào chứ!”
“Con điếm, bình thường ông đây hận nhất là bị người khác lừa gạt, mau cút đi, từ hôm nay trở đi vợ của tôi đối thành người khác!”
Nghe nói như thế, người phụ nữ với bộ ngực cao kia vô cùng kinh hãi.
Cô ta vô thức muốn tranh cãi, nhưng theo mệnh lệnh của Hồng Thái Bảo, cô ta đã bị hai người đàn ông mặc vest kéo đi!
Mặc cho cô ta có kêu la thế nào thì Hồng Thái Bảo cũng thờơ!
Thấy thế, mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh, cách làm của đối phương quả thực đã thay đổi tam quan bọn họ!
“Ngài Hông đây thật đúng là lợi hại, đứng núi này còn trông núi nọ, như này cũng trắng trợn quá đi.
“Ai nói không phải chứ, nói đối người là đối người luôn, cứ như thay quần áo vậy, cũng chẳng trách, ai bảo người ta là ngài Hồng chứ, đằng sau còn có nhà họ Hồng làm chỗ dựa, quả đúng là
muốn gì làm nâ’y.”
“Vậy thì Lạc Thi Thi thảm rồi, khi không tự dưng bị yêu cầu đi ngủ với người ta, mà lại chẳng có cách nào để từ chối, bằng không, đừng nói là mình cô ấy, chỉ sợ rằng toàn bộ nhà họ Lạc đều phải gặp nạn theo.”
“Thật là đáng tiếc…”
Quần chúng vây xem bàn luận ầm ĩ, trong giọng nói có sự khiến trách đối với hành vi vô liêm sỉ của Hồng Thái Bảo, còn có cả sự cảm thông đổi với Lạc Thi Thi.
Nhưng bọn họ cũng chỉ nói miệng thôi, đối mặt với Hồng Thái Bảo có ai dám lỗ mãng?
Chưa kể lần này hình như anh ta tới đây đã có sự chuẩn bị từ trước, mang theo nhiều cấp dưới như thế, thế này thì có ai dám động vào chứ?
Đến cả đám bảo vệ ở hiện trường cũng đều như mấy con rùa rụt cố lại không dám ngó ra, không có kẻ ngốc nào lại sẵn sàng đi làm người đầu têu cả.
“Ngài Diệp, ngài mau nghĩ cách đi ạ!”
Lúc này.
Nhìn thấy Hồng Thái Bảo có hứng thú với Lạc Thi Thi, Trình Lan hoảng sợ vô cùng, cô ta gào ầm lên với Diệp Kim Long.
Vẻ mặt Diệp Kim Long lúng túng, anh ta cũng không ngờ rằng mình lại vô duyên vô cớ đi chọc vào vị con ông cháu cha thế này, danh tiếng nhà họ Hồng như sấm đánh bên tai, cái loại thấp kém như anh ta đâu thể nào đắc tội được chứ?
Mới nãy chính anh ta cũng khom lưng khuỵu gối mà còn không được tha.
Với tính cách của anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ chẳng quan tâm, chỉ là Lạc Thi Thi là người vợ mà anh ta đã dự định, bây giờ có muốn ngủ với người phụ nữ của anh ta thì ít nhất cũng phải ra mặt hòa giải mấy lần, Diệp Kim Long hơi trầm ngâm, sau đó thay đổi nét mặt tươi cười, cười nói: “À thì, ngài Hồng à.”
“Sự việc mới nãy thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, là do tôi có mắt không thấy Thái Sơn mới động chạm đến ngài, mong ngài tha thứ.”
“Cô Lạc đây sắp thành bạn gái của tôi, là em dâu của ngài rồi, ngài không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, coi như nể mặt ba tôi và cậu tôi mà cho qua chuyện này đi, đừng làm khó cô Lạc…”
“Bốp!”
Hồng Thái Bảo vung tay tát một phát lên mặt anh ta, quát: “Cho ba mày mặt mũi, ông ta là cái thá gì chứ hả?”
“Hồng Thái Bảo tao có chuyện cần làm, cho dù Thiên Vương có đến thì cũng không xen vào được!”
“Mày mà còn dám bi bô với tao nữa con mẹ nó có tin tao giết chết mày luôn không?”
Thấy Hồng Thái Bảo cứ như chó dại tóm được ai là cắn người đó, Diệp Kim Long thật sự sợ hãi, anh ta lặng lẽ cúi đầu không dám nói gì.
Mặc cho Trình Lan ở bên cạnh có la ó thế nào, thì đến cả một cú rắm anh ta cũng chẳng dám đánh.
Chuyện này khiến mọi người không khỏi ném cho anh ta một ánh nhìn khinh bỉ.
Tuy rằng gia thế Hồng Thái Bảo rất mạnh, nhưng bây giờ người phụ nữ của Diệp Kim Long đang bị bắt nạt, thân làm đàn ông, có chết thì cũng phải liều một phen chứ!
“Sao hả cô Lạc, đã suy nghĩ kỹ chưa, muốn ngủ một giấc với tôi hay là đế tôi dạy dổ hai đứa bọn nó đây?”
Một tay Hồng Thái Bảo nắm lấy Diệp Kim Long nhấn xuống bàn, tay phải cầm chai rượu, nhìn về phía Lạc Thi Thi: “Nếu cô không chịu thì ông đây sẽ cho đầu nó nở hoa ngay lập tức, đánh chết nó luôn, cô tin không?”
“Tôi…”
Lạc Thi Thi bị dọa sợ.
Cô không ngờ rằng cái tên này lại vô liêm sỉ đến thế, còn dám đưa ra yêu cầu đó với cô ngay trước mặt mọi người.
Cái chính là đây là địa bàn nhà họ Vân, chẳng lẽ anh ta thật sự không e dè gì hay sao?
Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta bây giờ, nếu cô không đồng ý thì sợ rằng anh ta sẽ làm loạn thật.
Trong thoáng chốc, nội tâm cô giãy giụa, vô cùng xoắn xuýt.
“Hay là Thi Thi, em tạm thời chịu ấm ức chút vậy?”
Lúc này Diệp Kim Long đã sợ tè ra quần luôn rồi.
Cái gì mà phụ nữ, chơi bời trăng hoa, đứng trước sinh tử thì tất cả chỉ là phù du.
Anh ta cũng thấy rõ, tên Hồng Thái Bảo này làm việc bất chấp hậu quả, nếu như Lạc Thi Thi không đồng ý, thì e rằng anh ta sẽ thật sự chết trong tay Hồng Thái Bảo.
Tuy rằng rất khó chịu, nhưng mà giữ cái mạng quan trọng hơn, nên anh ta nhìn về phía Lạc Thi Thi mà yếu ớt hỏi.
Nghe nói như thế, cả hiện trường bùng nổ!
“Cái thế loại chó má gì thế, vì mạng sống của mình mà để người phụ nữ của mình đi với người đàn ông khác à?”
“Con mẹ nó thật đúng là làm mất mặt đàn ông chúng ta, nếu là ông đây thì có chết cũng không theo!”
“Mẹ nó, còn không biết ngượn mà tự xưng là cậu cả con nhà giàu, nhưng tôi thấy, cả cái nhà họ Diệp này cũng chỉ là một đám hèn nhát thôi.”
“Thật là buồn nôn!”
Mọi người tràn đầy căm phẫn, nhao nhao nói ra những lời ác độc.
So với yêu cầu biến thái của Hồng Thái Bảo thì cái thái độ vào giờ phút này của Diệp Kim Long lại càng khiến người ta căm hận hơn.
Đến cả Trình Lan cũng á khấu không trả lời được, cô ta không ngờ rằng đổi phương lại thốt ra những lời thế này.
Còn Lạc Thi Thi thì đỏ bừng cả gương mặt xinh đẹp, nhục nhã, phẫn nộ, và sụp đố, đủ mọi loại tâm trạng đan xen trong lòng, khiến cô giận dữ xấu hổ đến cùng cực!
Khi mà mọi người ở đây đều cho rằng Lạc Thi Thi không có chỗ để trốn được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho đối phương sỉ nhục, thì sở Phong nãy giờ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh xem trò vui bỗng cử động!
Hắn đứng dậy bước tới, đi thẳng đến trước mặt Hồng Thái Bảo, giọng nói lạnh lùng nói: “Làm ầm ĩ trên địa bàn của tôi à, hơi quá rồi đó?”
Nhìn thấy sở Phong bỗng dưng xuất hiện, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bao gồm cả đám người Lạc Thi Thi cũng vô cùng kinh hãi, bọn họ không thế nào ngờ rằng cuối cùng người đứng ra lại là hắn!
Thán làm đội trưởng đội bảo vệ, suốt cả quá trình hắn vẫn ngu ngơ đần độn, còn tưởng rằng hắn muốn xem kịch thật.
Nhưng bây giờ xem ra là mình hiểu lầm hắn ròi.
Trong lòng Lạc Thi Thi thổn thức, so với Diệp Kim Long chẳng làm gì, đặc biệt là những lời nói khiến cô tủi thân lúc nãy, khiến cố họng cô càng như nghẹn lại.
Không hiếu tại sao, nơi đáy lòng lại có chút cảm động.
“Địa bàn của mày?”
“Mẹ nó mày là cái gì chứ hả?”
Đối mặt với Sở Phong, lúc đầu thì Hồng Thái Bảo sửng sốt, sau đó anh ta cười ‘âm lên: “Một thằng đội trưởng rách nát như mày mà cũng đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng không tự soi cái mặt mày vào bãi nước tiểu xem mình là cái loại gì…”
“Tôi nghĩ có lẽ anh hiếu lầm rồi.”
Sở Phong lắc đầu, liếc Lạc Thi Thi một cái rồi thản nhiên nói: “Thật ra anh có muốn làm gì với người phụ nữ này cũng chẳng liên quan gì tới tôi.”
“Đừng nói là anh bảo cô ấy ngủ với anh, cho dù anh có giết cô ấy thì mí mắt tôi cũng chẳng giật lấy một cái.”
“Nhưng tôi là người phụ trách bảo vệ tối nay, bữa tiệc tối đầu tư sắp phải bắt đầu rồi, anh làm loạn ở trong này thật sự không phù hợp.”
“Muốn làm ‘âm thì ra ngoài làm ‘âm, đừng làm ‘âm trước mặt tôi, hiếu chưa?”
Vừa nãy hắn có chú ý tới.
Lúc Hồng Thái Bảo đùa giỡn Lạc Thi Thi, thậm chí là lúc muốn lợi dụng cô, ánh mắt anh ta lơ đãng không cổ định.
Mấy chục người đàn ông mặc áo vest, có ít nhất một nửa trong sổ đó đang tiếp cận đến phía bàn ăn, dường như có thế sẽ gây náo loạn bất cứ lúc nào.
Hắn hiểu rõ, tiệc tối sắp bắt đầu, cái tên này chỉ sợ tiếng động huyên náo không đủ lớn nên định sẽ cho nổ thiết bị giám sát, tạo ra một vụ hỗn loạn lớn hơn.
Những lúc thế này, hắn không thể nào để đổi phương làm loạn, cho nên ép anh ta đi là lựa chọn tốt nhất.
Còn về chuyện anh hùng cứu mỹ nhân ấy hả?
Ha ha.
Cái loại phụ nữ đào mỏ như Lạc Thi Thi, không đủ tư cách khiến hắn ra tay.
Trong lòng hắn, cái người vợ trước này đã mất từ lâu rồi, sống chết thế nào cũng không liên quan tới hắn!
Mà khi nghe được những lời này của hắn, nó như một cái tát vang dội tát mạnh vào mặt Lạc Thi Thi!
Hắn đứng ra, nhưng mà không phải là vì cứu cô, mà là vì bảo vệ chén cơm của chính hấn?
Vừa mới nãy cô còn có chút cảm động, cảm thấy là do mình hiểu lầm hẳn, thậm chí còn hố thẹn với hẹn, nhưng chuyện lúc này lại khiến cô căm hận anh một cách khó hiếu!
Nếu không phải vì hắn không ngăn cản kịp thời thì Hồng Thái Bảo có làm loạn đến thế này không?
Diệp Kim Long và Trình Lan sẽ không bị đánh, mà chính cô cũng sẽ không bị Hồng Thái Bảo sỉ nhục đến cùng!
So với nỗi nhục mà Hồng Thái Bảo mang tới cho mình, thì việc làm lúc này của sở Phong mới là sự sỉ nhục lớn nhất với cô!
“Lại còn làm loạn trước mặt mày, mày là cái
thứ gì hả?”
Hồng Thái Bảo kịp phản ứng lại, anh ta uy hiếp không nhượng bộ.
Mình làm loạn ‘âm ĩ to như thế mà đám người nhà họ Vân vẫn chưa ra đây, thậm chí nhân viên công tác đang bắt đầu làm những bước chuẩn bị cuối cùng cho bữa tiệc tối.
Cho nên, anh ta phân phó các đàn em tiếp cận bàn ăn, bất cứ lúc nào cũng có thế tạo một vụ nố lớn!
Không ngờ rằng lại đụng phải cái thằng có mắt như mù này, còn bảo anh ta ra ngoài mà làm loạn.
Nếu như đi ra thật, cho dù có được Lạc Thi Thi, nhưng mà lại làm trễ nải chuyện chính, lúc về anh ta biết ăn nói với ba thế nào?
“Tôi thì chẳng là gì cả, nhưng mà anh không nên làm loạn trong này, hậu quả rất nghiêm trọng, anh có chắc chưa?” sở Phong lạnh lùng đổi mặt.
“Chắc cái con mẹ mày!”
Hồng Thái Bảo kêu gào: “ông đây nhất quyết muốn làm ‘âm trong này đó, mày làm gì được tao…”
“Rượu mời không uổng mà lại thích uổng rượu phạt.”
“Nếu anh mà còn làm ‘âm nữa, hôm nay tôi
sẽ cho anh chết nqay tại đây!”