Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế - Chương 31 Đầu tư trước, không tiệc tối
Chương 31: Đầu tư trước, không tiệc tối!
“Con mẹ nó?”
Diệp Kim Long cầm nút bấm, bàn tay anh ta run lẩy bấy, nhìn sở Phong mà không thế tin nổi: “Thế này, thế này là có chuyện gì đây?”
“Lúc tôi phát hiện ra âm mưu của Hồng Thái Bảo thì đã bố trí cho bảo vệ đi gỡ bỏ.”
“Còn về phần thiết bị chính này, lúc đầu tôi định đích thân tôi ra tay, chỉ là các người đã tới nên tôi vẫn chưa kịp làm.”
Nói mới nhớ, có thể vạch trần bộ mặt thật của Hồng Thái Bảo, Diệp Kim Long mày cũng có công lao không thể phủ nhận đó.”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Kim Long thay đối.
Hắn nói như vậy dường như lại biến chính anh ta thành đồng bọn của hắn vậy.
Anh ta vô thức nghiêng đầu qua nhìn thoáng qua Hồng Thái Bảo, Hồng Thái Bảo đang cay độc nhìn chằm chằm vào anh ta, cứ như thể nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy!
Mẹ nó, lại bị thằng rác rưởi này tính kế rồi!
“Sao hả Hồng Thái Bảo, chuyện tới nước này rồi, anh còn gì đế nói?”
Sở Phong cười gằn, hắn nhìn về phía Hồng Thái Bảo, mặt mũi đầy vẻ trêu điên.
Giờ khắc này, tâm trạng Hồng Thái Bảo đã rơi xuống tận đáy cốc, cứ như một quả cà tím bị sương giá đánh tan, không còn chút sức lực nào.
Anh ta không thể nào ngờ rằng cái kế hoạch không một kẽ hở của mình mà lại bị thằng nhóc này làm xáo trộn hết cả!
Không những không tạo ra vụ nổ nào, không ngăn cản bữa tiệc tối đầu tư được tiến hành mà thậm chí còn bị vạch trần mục đích thật sự, kéo cả nhà họ Hồng dính vào!
Anh ta không kịp mở miệng, mọi người kịp hiểu ra, không thèm để ý tới thân phận của Hồng Thái Bảo, họ nhao nhao chửi mắng lên án.
“Khốn nạn, còn muốn cho nổ chết chúng ta sao?”
“Gia tộc hạng nhất thì sao, chọc vào tao tao cá chết lưới rách với mày!”
“Trước kia tôi còn mặt dày cầu xin bọn họ hợp tác, bây giờ tôi muốn hủy hợp tác, cho dù có mất cả quần lót thì tôi cũng tuyệt đối không có bất cứ quan hệ làm ăn nào với bọn họ!”
“Cả tôi nữa!”
“Tôi cũng vậy!”
“Cả nhà từ già đến trẻ toàn là chó má, dám cho nổ chết mọi người ngay giữa bàn dân thiên hạ, thật đúng là chẳng coi ai ra gì, không có phép tắc!”
Vốn còn muốn đôi co thêm vài câu.
Nhưng thấy mọi người đang vô cùng kích động, Hòng Thái Bảo cũng ngừng lại.
Nhưng đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra là nhóm cảnh sát tuần tra người mặc đồng phục trang bị đầy đủ đã tới rồi!
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên với kiểu tóc Địa Trung Hải, dáng người hơi lệch, nhưng uy nghiêm khí thể nổi bật.
Trên vai có một ngôi sao, rất rõ ràng đây là một lãnh đạo cấp cao của Cục cảnh sát tuần tra!
“Hồng Thái Bảo, tôi là Tôn Trung Vĩ, phó cục trưởng Cục Cánh sát tuân tra phân cục Thành Nam, nhận được báo cáo nói cậu đã gây nố ở đây nhằm gây rối loạn trật tự nơi công cộng.”
“Bây giờ mời cậu đi theo chúng tòi một chuyến!”
Nói rồi Tôn Trung Vĩ đưa giấy chứng nhận ra, sau đó hai cảnh sát tuần tra lập tức lao tới bắt anh ta lại.
Mà khi nghe thấy mình bị cảnh sát tuần tra đưa đi, Hồng Thái Bảo lập tức kêu gào: “Thả tòi ra, tôi là cậu cả nhà họ Hồng, các người dựa vào đâu mà bắt tôi?”
“Ba tôi mà biết thì sẽ không bỏ qua cho các người…”
“Đưa đi!”
Tôn Trung Vĩ chẳng để ý, ông ta nâng cao âm lượng, hai cảnh sát tuần tra lập tức đưa Hồng Thái Bảo đi.
Cho đến tận khi đi tới cửa, hai tay anh ta vần bấu víu lấy khung cửa, ra sức kêu gào: “Con mẹ mày Sở Phong, tao XXX tổ tông nhà mày!”
“Mày dám hãm hại tao, phá hoại chuyện tốt của tao, ông đáy sẽ không bỏ qua cho mày, chắc chắn không bao giờ!”
“Cả Lạc Thi Thi, Diệp Kim Long nữa, hai đứa chó má chúng mày, chúng mày xong rồi, cả nhà chúng mày cũng tiêu rồi!”
Tiếng kêu gào dần dần nhỏ đi, mãi đến khi biến mất không nghe thấy nữa.
Mà Tôn Trung Vĩ thì chỉ trao đổi qua loa về hiện trường, sau đó vội vàng tập hợp đội lại rồi dẫn đội cảnh sát tuần tra nhanh chóng rời đi!
“Bốp bốp bốp!”
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi thì hiện trường bùng nố tiếng vổ tay như sấm.
“Đội trưởng sở lợi hại thật, không những võ công cao cường, còn có óc quan sát rất nhạy, nếu không nhờ có anh phát hiện ra âm mưu của Hồng Thái Bảo kịp thời thì sợ rằng chúng ta đã bị nổ bay từ lâu rồi.”
“Đúng vậy đó, bây giờ nhớ lại trong lòng tôi vẫn còn sợ đây, nếu anh ta mà đạt được mục đích thật, thì cho dù không bị nố chết cũng sẽ bị dọa sợ chết!”
“Thật không ngờ rằng bình thường Hồng Thái Bảo ngang ngược hỗn láo thì thôi, thế mà còn làm ra chuyện như vậy, nhà họ Hồng sớm muộn gì cũng lụi bại trong tay anh ta thôi!”
“Tôi nói được làm được, việc kinh doanh của nhà họ Hồng từ nay về sau ông đây không làm tiếp nữa, ai thích thì đi mà làm!”
“Đúng đó, chúng tôi thà rằng chết nghèo chết đói, chứ tuyệt đối không có bất cứ mối quan hệ gì với cái gia tộc khốn nạn thế này!”
Chỉ trong thoáng chốc, trong lòng mọi người hình tượng của sở Phong đã trở nên cao to đồ sộ.
Hắn không sợ cường hào, dám đứng ra vạch trần âm mưu của Hồng Thái Bảo, dám đối đầu với nhà vô cùng quyền quý.
Chỉ riêng dũng khí đó thôi đã là thứ mà người bình thường không thể nào có khả năng so sánh được rồi, lại nhớ tới việc mà mình làm, bọn họ không khỏi cảm thấy tự ti mặc cảm.
“Các vị.”
Đúng lúc này, trợ lý chủ tịch Trần Thủy Linh lên sân khấu.
Mọi người ồn ào quay đầu lại nhìn, trên tay cô ta cầm microphone, gương mặt tràn đầy nét cười, cất cao giọng nói: “Những chuyện khi nãy chủ tịch Vân đều biết rõ.”
“Tuy rằng không tạo thành tổn hại quá lớn, nhưng dù sao cũng đã khiến mọi người hoang mang.”
“Đương nhiên chúng tôi không hy vọng nhà họ Hồng đạt được mục đích, cho nên sau khi suy tính kỹ lưỡng, chủ tịch Vân đã quyết định.”
“Bữa tiệc tối đầu tư tối nay, chỉ đầu tư, không có tiệc tối.”
Theo lời giải thích của cô ta.
Ký hợp đồng với các công ty xí nghiệp lớn ngay lập tức, đồng thời trong vòng hai mươi bốn giờ vổn đầu tư sẽ được chuyến vào tài khoản của công ty tương ứng, cũng như nhân viên công chứng ở bộ phận công chứng sẽ giám sát toàn bộ tiến trình, nhưng thời gian tiệc tối đổi thành ba ngày sau, được tổ chức cùng lúc với bữa tiệc mừng nhà họ Vân lên gia tộc tài phiệt.
Địa điếm chính là “khách sạn Vân Long” dưới trướng nhà họ Vân!
Tất cả mọi người đều rất tán thành với kết quả này.
Dù sao.
Trải qua chuyện vừa nãy, mọi người vẫn chưa hoàn hồn, nếu vẩn tiếp tục tiệc tối thì sợ là cũng mất hồn mất vía.
Bây giờ có thể vừa được đầu tư lại vừa có thể tố chức tiệc trong khách sạn của nhà họ Vân, lại còn có người của gia tộc tài phiệt tham gia.
Cho dù có người muốn can thiệp thì có lẽ cũng phải suy tính tới cảm xúc của bên phía hội tài phiệt.
“Đội trưởng sở, phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến, chủ tịch Vân muốn gặp anh.”
Sau khi ký hợp đồng với các khách mới xong thì mọi người rời đi hết, lúc này Trần Thủy Linh đi tới trước mặt sở Phong rồi cung kính nói.
“Không thành vấn đề.”
Sở Phong gật đầu, liếc nhìn Lạc Thi Thi một cái, trong ánh mắt ánh lên chút khinh bỉ.
Hắn cũng không nhiều lời mà đi theo sau lưng Trần Thủy Linh luôn, đi vào phòng phía sau.
Mà trông thấy dáng vẻ khí thế của hắn thì Trình Lan không khỏi bĩu môi: “Hừ, cái quái gì chứ.”
“Tưởng rằng tiết lộ được âm mưu của Hồng Thái Bảo là có thế một bước lên mây, có được sự ưu ái của chủ tịch Vân hay sao? Sau này có quả ngon mà ăn!”
“Lời trợ lý Trình nói không sai, lạc đà gầy còn to hơn con ngựa béo, cho dù việc Hồng Thái Bảo làm tối nay thật sự trơ trẽn.”
“Nhưng mà nhà họ Hồng quá mạnh, qua chuyện này rồi chắc chắn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Diệp Kim Long tiếp lời, cười gằn: “Chỉ sợ rằng, lúc này chủ tịch Vân gọi tên đó đi, chắc chắn cũng là…”
“Được rồi, không nói tới anh ấy nữa.”
Lạc Thi Thi thở dài, phất tay ngắt lời.
Về Sở Phong thì cô đã thất vọng đến cùng cực, lời hắn nói, việc hắn làm, đều không khiến cô thấy hài lòng!
Mà cái chính là bây giờ hắn còn đắc tội với Hồng Thái Bảo, nghĩtới lời nói của anh ta lúc bị đưa đi, cô không khỏi thấp thỏm trong lòng, cô hơi trầm ngâm rồi nói: “Tuy rằng bây giờ có được đều tư rồi, nhưng mà cũng vì thế mà chúng ta đắc tội với nhà họ Hồng, nếu sau này truy cứu chỉ sợ rằng sẽ bị dính líu.”
“Tổng giám đốc Lạc, cô lo quá rồi.”
Trình Lan khinh thường: “Việc nàỵ là do thằng khốn kia gây ra, có tính sổ thì cũng tìm tên đó chứ?”
“Kể cả bây giờ tên đó có hăng hái đắc ý như thế, nhưng với cấp bậc gia tộc như nhà họ Vân thì cũng không thế nào thật sự trở mặt với nhà họ Hồng được.”
“Bây giờ chủ tịch Vân gọi anh ta đi, chắc chắn là cũng muốn đố tội lên cho anh ta.”
“Chuyện đời không có tuyệt đối, tốt nhất là nên chuấn bị tốt.”
Lạc Thi Thi cẩn thận tỉ mỉ, cô quyết không để vì chuyện đó mà ảnh hưởng tới sự phát triển của nhà họ Lạc.
Hơn nữa, trong lòng cô vẫn còn chút tình cảm sót lại với sở Phong, nếu hắn gặp chuyện gì bất trắc thật thì cô cũng sẽ day dứt cả đời.
Nghĩ đến đáy, tâm trạng cô đột nhiên kích động, cô chộp lấy Diệp Kim Long, hỏi: “Ngài Diệp, tôi nghe nói cậu anh và nhà họ Hồng có quan hệ tốt.”
“Vậy Hồng Thái Bảo tuổi còn trẻ mà đã ngông cuồng không biết phép tắc trên dưới, nhưng mà ba anh ta, và cả gia chủ nhà họ Hồng chắc là cũng có suy nghĩ gì đó chứ?”
“Dù sao thì Hội đồng Thương mại vẫn có sức ảnh hưởng, muốn làm ăn ở Tây Kinh thì nhà họ Hồng cũng phải có quan hệ với Hội đồng Thương mại.”
“Anh nhìn xem, nếu có thể làm chuyện này lắng xuống, thì tránh cho nhà họ Lạc chúng tôi bị truy cứu, đồng thời có thể không gây phiền toái cho Sở Phong…”
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Kim Long giật giật.
Đúng là cậu anh ta có quan hệ khá thân thiết với nhà họ Hồng.
Tuy rằng trước mặt cậu thì anh ta là một thằng phá gia chi tử, nhưng đến lúc nguy nan sinh tử thì ông ấy không thể không để mắt tới.
Nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không bị liên lụy, nhưng nếu thằng khốn kia mà kéo cả nhà họ Lạc thì cũng phiền phức.
Vốn tưởng rằng bọn họ đã cắt đứt quan hệ, nhưng vào lúc này mà cô lại cầu xin anh ta giúp đỡ thằng khốn kiếp kia, đang coi anh ta như thằng ngốc đó sao?
Lúc anh ta định từ chối thì đối phương chợt nói: “Ngài Diệp, nếu anh có thế giúp tôi chuyện này, tôi… Tôi đồng ý thử qua lại với anh.”
Nghe nói như thế, tâm trạng Diệp Kim Long càng phức tạp hơn.
Đây là bỏ phiếu hay sao?
Lấy tình cảm của cô đổi lấy sự an toàn của thằng khốn kia.
Tuy rằng vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng nếu có thể có được Lạc Thi Thi thì anh ta cũng vui lòng trả bất cứ giá nào!
Có được người trước, rồi đến trái tim, chỉ cần ở chung sớm chiều thì anh ta không tin rằng không tán đổ được cô!
“Vậy cũng được, lát nữa tôi sẽ nói với cậu tôi.”
“Nhưng tôi cũng không dám chắc đâu, dù sao thì lần này động phải nhà họ Hồng, chứ cũng không phải gia tộc nhỏ tầm thường gì.”
“Có thế làm được thì tôi sẽ làm, dù sao thì tôi cũng phải bảo vệ nhà họ Lạc, còn tên rác rưởi kia thì còn đế xem số phận của nó đã.”