Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế - Chương 34 Lão Liên bị bệnh, quà gặp mặt
Chương 34: Lão Liên bị bệnh, quà gặp mặt
Mấy lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên khó xử.
“Hiểu íâm, tất cả đều là hiểu 1’âm.”
Ngô Khải Hoa lập tức bước ra hòa giải: “Cô Liên, cô cũng biết tính cách của Tiểu Bảo nhà tôi mà.”
“Nó không biết nói năng gì hết, suốt ngày blobla vớ vấn, cô không cần phải chấp nhặt với nó như vậy làm gì…”
“Ba, sao ba có thể nói con như vậy chứ?”
“Cho dù là con riêng thì cũng là con của ba mà, có người nào lại nói con trai mình như vậy chứ?”
Lời còn chưa dứt, Chu Tiểu Bảo đã chen vào cãi lại: “Ba, ba thử tính đi, từ khi mấy người lão gia tử đến đây.”
“Con quen biết cô ta bao lâu thì cô ta cũng bắt đầu đánh con bấy lâu. Con là đàn ông, con cũng có cái tôi của mình chứ!”
“Con đánh không lại cô ta, không lẽ tìm người đến đánh tiếp cũng không được?”
“Khó khăn lắm con mới tìm được một cứu binh mà ba còn không cho con trút giận, ba làm vậy có khác gì ép còn vào ngõ cụt chứ?”
Nói đến đây, giọng nói của cậu ta đã có chút nghẹn ngào, bên khóe mắt cũng bắt đầu cuồn cuộn nước mắt.
Đường đường nam tử hán lại khóc lóc kể lể trước mặt mọi người, bao nhiêu đó đã đủ thấy cậu ta đã bị Liên Thanh Thanh bắt nạt thảm đến cỡ nào.
Vốn dĩ Sở Phong còn canh cánh chuyện cậu ta lừa mình, nhưng nhìn thấy bộ dáng này, trong lòng hắn cũng thoáng dịu đi một chút.
Có lẽ vì bị bắt nạt quá thảm nên cậu ta mới ám ảnh với chuyện trả thù như vậy.
Huống chi thân là một đứa con riêng, cậu ta không được để lộ thân phận ra ngoài ánh sáng, lúc nào cũng phải sống trong bí mật.
Loại áp lực kéo dài kiểu này đôi khi còn làm người ta đau đớn hơn cả vũ khí sắc bén!
“Cái này…”
Ngô Khải Hoa mở miệng nhưng không biết phải nói gì.
Ông ta thực sự đã nợ đứa con trai này rất nhiều, trước khi mẹ nó qua đời còn cổ ý dặn đi dặn lại là phải chăm sóc nó thật tốt.
Nhưng mà con cọp cái trong nhà quá hung dữ, ông ta chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt cho nên chỉ có thể tạm thời gửi nó vào nhà họ Vân làm bảo vệ, dự định sau này sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cho nó thật tốt.
Thân là một người ba, nhìn thấy con mình bị bắt nạt như vậy, ông ta làm sao có thế thờ ơ bỏ qua?
Nhưng mà quan trọng là vướng chỗ thân phận của lão Liên. Hơn nữa Liên Thanh Thanh chỉ là một cô bé, cũng không đến nổi độc ác gì.
Ông ta vốn không muốn làm lớn chuyện nhưng không ngờ sự việc sẽ trở nên thế này.
“Đội trưởng, cầu xin anh hãy giúp em trút cục tức này đi!”
Thấy Ngô Khải Hoa không nói gì nữa, Chu Tiểu Bảo lau nước mắt lay lay tay sở Phong, nói: “Em thật sự không cam lòng.”
“Đều là người yêu thích võ học nhưng thực lực và thiên phú của em không bằng cô ta. Cũng vì thế mà trước giờ cô ta vẫn luôn chế nhạo em, em cầu anh…”
“Không cần đâu, Tiểu Bảo. Nếu cậu làm không được thì sau này tôi sẽ chỉ cho cậu.”
“Cậu không nên tranh đua cao thấp với người khác, nếu người ta là phụ nữ thì càng không nên, nam tử hán đại trượng phu sẽ không làm như vậy.”
sở Phong lắc đầu.
Hắn chỉ muốn dàn xếp ốn thỏa sự việc nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý. Tính tình Liền Thanh Thanh vốn nóng nảy vừa nghe hắn nói vậy lập tức mắng: “Này tên họ sở kia, anh nói năng kiểu gì vậy, coi thường phụ nữ à? Phụ nữ thì làm sao? Phụ nữ không thể tập võ, không thể chống đỡ một vùng trời riêng sao?
“Cô Liên hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó…”
“Bụp!”
Hắn còn chưa nói xong, Liên Thanh Thanh đã bất ngờ cầm lấy chiếc roi da bên cạnh quất về phía Sở Phong!
“Thanh Thanh, dừng lại!”
Lão Liên thấy vậy vội vàng ngăn lại, nhưng roi của cô ấy đã vung ra rồi!
Đây chính là ‘Liệt Tính Trường Tiên*1 có sát thương vô cùng lớn, hơn nữa kết hợp với luyện võ, kỹ thuật dùng roi của cháu gái ông cũng càng lúc càng thành thạo hơn trước. (*tên cây roi)
Mặc dù cậu Sở Phong này thoạt nhìn có chút tài năng, nhưng tuyệt đối sẽ không thế nào chống đỡ được một roi này.
Ông vừa định tiến lên ngăn cản thì bất ngờ—
“Xoẹt!”
sở Phong đứng nghiêm tại chỗ, nhìn thì có vẻ chỉ hời hợt giật một cái nhưng thật chất hắn đã vững vàng đỡ được chiếc roi, mặc cho Liền Thanh Thanh có giãy giụa thế nào cũng không thế vung ra được.
“Cô Liên, đủ rồi đó.”
“Dù cô có là phụ nữ thì tôi…”
“Bớt nói nhảm với tôi đi, xem thương này!”
Liền Thanh Thanh nóng tính thấy vung vẩy không ra lập tức vứt bỏ cây roi đi.
Cô ấy xoay người cầm lấy cây thương, rồi đâm thẳng về phía sở Phong.
Kế tiếp.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô đã không ngừng thay đổi các loại vũ khí khác nhau, bao gồm đao, kiếm, súng,…
Hơn nữa các loại quyền pháp, cước pháp cũng tung ra hết, thậm chí là ám khí cũng không chừa.
Thời gian càng trôi qua, cô ấy càng thấm mỏi nhưng sở Phong bên kia vẫn hành động hết sức nhẹ nhàng như chưa có gì xảy ra, không chỉ dễ dàng né tránh hết tất cả mà hắn còn hóa giải được hết các đòn tấn công của cô.
Đến cuối cùng–
“Ầm.”
Sở Phong đá một chân trúng bụng Liên Thanh Thanh, cô ấy lập tức ngã xuống đất, đau đến mức không thể đứng dậy!
“Hay lắm!”
Chu Tiểu Bảo điên cuồng hét lên, cậu ta hưng phấn nói: “Quả nhiên là anh Phong của em, vừa ra tay đã thu phục được cô ta, anh quá xuất sắc rồi!”
“Con câm miệng đi!”
Ngô Khải Hoa trừng cậu ta một cái, vội vàng đi tới đỡ Liên Thanh Thanh lên rồi xin lỗi: “Thật xin lỗi, cô Liên, thật ra thần y sở…”
“Tránh ra!”
Liên Thanh Thanh đẩy ông ta ra rồi đứng dậy, hít sâu một hơi, thủ thế thô to: “Lại lần nữa đi!”
“Nếu con còn dám làm càng trước mặt ngài Sở thì ông sẽ cắt hết học phí của con, khiến con cả đời không gặp lại được thầy dạy võ đấy!”
Lão Liên hét lên, ông bước tới lạnh lùng nói: “Nha đầu con thật sự không biết trời cao đất rộng.
“Đừng nói là đánh lại lần nữa, cho dù có đánh mười lần hay trăm lần nữa, con cũng đánh không lại người ta đâu!”
“Còn không mau xin lỗi ngài sở đi?!”
Ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra lúc này nội tâm Lão Liên đang không ngừng kéo giông nổi bão, khó có thể bình tĩnh được.
Vừa rồi dù sở Phong chỉ một mực phòng ngự, nhưng ông vẫn nhìn ra được nền tảng của thanh niên này vô cùng vững chắc, chiến lực cũng không hề tầm thường.
Từ những gì hắn thể hiện ra có thể thấy hắn là một cao thủ hiếm có khó tìm!
Đừng nói là cháu gái, cho dù là ngay cả ông, nói không chừng cũng phải cam bái hạ phong.
Tuối còn trẻ mà có thể đạt được trình độ này thật sự khiến người khác phải thán phục.
“Ông nội ”
Nghe thấy ông nội dọa cắt học phí cả mình, Liền Thanh Thanh lập tức sợ hãi xanh mặt.
Cô ấy thật sự rất đam mê võ thuật, lập chí muốn trở thành một cường giả siêu cấp, bây giờ giấc mơ của cô chỉ mới vừa bắt đầu, làm sao có thể dừng lại tại đây chứ?
Trải qua trận giao thủ vừa rồi, cô ấy vẫn không nhìn ra thực lực của đối phương có gì lợi hại. Tất cả là do cô chưa chuấn bị đầy đủ thôi, hiện tại yêu cầu cô xin lỗi đối phương, chắc chắn là cô không làm được.
“Nếu con còn là người của nhà họ Liên thì mau chóng xin lỗi ngài sở đi!”
Lão Liên dậm mạnh gậy chống xuống đất, giận dữ trừng lớn mắt.
Liên Thanh Thanh nghẹn lời hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng thì bất ngờ nghe sở Phong nói: “Không cần đâu cô Liên.”
“Nếu thật sự thấy có lỗi thì cô đến xin lỗi Tiểu Bảo, thừa nhận sai lầm của mình là được rồi.”
Sau đó.
Hấn lại bước tới trước mặt Chu Tiểu Bảo nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tôi có nói, nam tử hán đại trượng phu không cần chấp nhặt với phụ nữ.”
“Nhưng mà có đôi khi cũng không thế nuông chiều phụ nữ quá được, nếu không cô ta sẽ nhảy lên giở cả ngói nhà xuống.”
“Lời của anh Phong thật là sâu sắc!”
Chu Tiếu Bảo liên tục gật đầu, càng nhìn sở Phong cậu ta càng cảm thấy thích vô cùng.
Lúc trước chỉ đơn giản là sùng bái nhưng hiện tại lại là kính nể từ tận đáy lòng!
Cậu ta lập tức ngấng đầu nhìn về phía sắc mặt khó coi của Liên Thanh Thanh rồi phất tay nói: “Liên Thanh Thanh, cô nói đi, rốt cục cô có phục không?”
“Tôi ”
Liên Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm vằm đối thủ thành từng mảnh.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ông nội, cô ấy biết rất rõ hậu quả nếu mình làm trái ý ông.
Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Cô ấy thức thời cúi đầu xin lỗi: “Cái kia, thật xin lỗi Tiếu Bảo, tôi sai rồi.”
Chu Tiếu Bảo đắc ý cười haha, còn muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng đã bị Ngô Khải Hoa trừng mắt dằn lại.
Lão Liên bước tới phía trước chắp tay nói: “Ngài Sở, cháu gái của tôi được chiều chuộng quá mà hóa hư, vừa rồi có đắc tội, kính xin ngài thứ lỗi.”
“Lão Liên quá lời rồi, chúng tôi chỉ bàn luận một chút mà thôi.”
Bốn mắt đối diện, sở Phong thoáng đánh giá đối phương một chút rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Lão Liên, có phải ông bị bệnh rồi không?”
“Bệnh?”
Lão Liên cau mày lắc đầu: “Sức khỏe của tôi còn tốt mà, tháng nào cũng có kiểm tra sức khỏe định kỳ, không có việc gì còn đánh vài bài quyền rèn luyện thân thế, tòi cảm thấy trong mình vẫn khỏe lắm, không biết tại sao ngài sở lại nói như vậy?”
“Không thể nhìn lầm được…”
Sở Phong thấp giọng lấm bẩm.
“Ngài Sở, rốt cục ý của ngài là?”
Vẻ mặt của Lão Liên lập tức trầm xuống.
“Không có gì. Theo tôi vừa thấy thì ông không chỉ có bệnh, mà bệnh còn rất nặng nữa.”
“Có lẽ là do tôi vừa uống rượu nên nhìn nhầm một chút thôi, ông đừng để ý…”
“Vô duyên vô cớ nói người ta bị bệnh, tôi thấy người bị bệnh là anh thì có!” Liên Thanh Thanh nhịn không được chen vào mấy câu: “Còn nói là thần y gì đó? Ngay cả chuyện có bệnh hay không cũng không nhìn ra… anh có khác gì kẻ lừa đảo đâu chứ?”
“Hội trưởng Ngô, mắt nhìn người của ông có vấn đề…”
“Được rồi Thanh Thanh, đừng nói nữa, giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi thôi.”
Lão Liên lên tiếng cắt lời, sau khi ngắn gọn chào hỏi với Ngô Khải Hoa xong, ông lập tức dẫn theo cháu gái rời khỏi.
Vừa ra tới cửa, Lão Liên đột nhiên ho một
tràng dài, thân thế lảo đảo mất thăng bằng.
“Ông nội, ông có chuyện gì vậy?”
“Ông đừng dọa con mà!”
Liên Thanh Thanh vô thức đỡ lấy ông, lo lắng nói: “Ông không thoải mái chỗ nào? ông chờ con một chút, con sẽ đưa ông đi bệnh viện ngay.”
“Không cần đâu, bệnh cũ thôi.”
Lão Liên xua tay, lấy thuốc từ trong túi quân ra uống xong mới miễn cưỡng trở lại bình thường.
Vừa dựa vào tường ông vừa ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Tứ hợp viện, trịnh trọng nói: “Trên người ông có một bí mật mà trước giờ chưa từng nói cho ai biết, thật ra ông đã sớm bị bệnh rất nặng rồi, thời gian không còn lại bao nhiêu nữa.”
“Lần này ông tới tìm hội trưởng Ngô cũng là vì muốn ông ta giới thiệu vị thần y vừa quen. Nhưng mà lúc đầu nhìn thấy chàng trai trẻ vừa rồi, ông không còn hy vọng gì nhiều, ấy vậy mà cậu ta lại nhìn ra được căn bệnh trong người ông. Vì ông không muốn nói nhiều nên cậu ta mới giả vờ không biết như vậy.”
“Ông trời có mắt, có lẽ ông đã tìm được con đường sống rồi.”
Liên Thanh Thanh nghe vậy thì cau mày lấm bẩm: “Thần kì như vậy sao? Sao con nhìn không
ra…
“Nếu bị con nhìn ra thì còn tính là cao nhân gì nữa chứ?”
Lão Liên lắc đầu, đứng thẳng dậy nói: “Đi thôi, Thanh Thanh, chúng ta về tống bộ trước đã.”
“Theo như hội trưởng Ngô nói, vị thần y sở này có quy tắc chữa bệnh, muốn cậu ta ra tay thì phải chuẩn bị quà ra mắt.”
“Trở về ông phải cận thần điều tra thân phận của cậu ta, nghiên cứu xem phải tặng quà gì mới được.”