NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 197

  1. Home
  2. Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
  3. Chương 197
Prev
Next

Bây giờ Phó Đình Viễn nhớ đến những chuyện này, bỗng nhiên anh có thể hiểu tại sao Du Ân phải ly dị với anh.

“Phó Thiến Thiến, cô chỉ có chút khả năng này thôi à, trừ ỷ thế hiếp người, cô còn biết làm gì?” Lúc này, giọng Du Ân vang lên ờ trong điện thoại, tỉnh táo và bình tĩnh, lòng Phó Đình Viễn thắt lại lần nữa.

Phó Thiến Thiến đắc ý nói: “Tao ỷ thế hiếp người đấy, sao? Mày có quyền thế mà ỷ vào không?”

Du Ân như cười khấy một tiếng, Phó Thiến Thiến nối nóng: “Mày cười cái gì? Một mình mày còn không biết cha ruột là ai thì có tư cách gì ở đó cười người khác?”

Du Ân đùa cợt mà nói: “Mặc dù tôi không biết cha ruột là ai, nhưng vẫn tốt hơn vài người có cha mẹ sinh ra nhưng không có cha mẹ nuôi.”

Nói bóng gió là tố chất Phó Thiến Thiến không kém đứa không cha không mẹ bao nhiêu.

Phó Thiến Thiến bị Du Ân miệng mồm lanh lợi tổn thương lần nữa, giận đến mức tiến lên lần nữa: “Du Ân, mày có tin tao tát mày thêm một cái không!”

“Phó Thiến Thiến!” Lần này, Phó Đình Viễn quát cô ta.

Phó Thiến Thiến cầm điện thoại, cười nhạt: “ô, anh, sao? Anh đau lòng à?”

“Tự giải quyết cho tốt.” Phó Đình Viễn đã không muốn nói thêm một câu gì với Phó Thiến Thiến, cúp điện thoại, phóng xe.

Nhà họ Phó giáo dục Phó Thiến Thiến không tốt, lần này cô ta nhất định phải trả giá.

Không phải anh không lo lắng cho tình hình của Du Ân, nhưng giờ phút này, trong lòng anh có một ý nghĩ vô cùng kiên định: Đó chính là cho dù Du Ân gặp phải cái gì, anh cũng sẽ không rời khỏi cô.

Cùng lúc đó, ờ kho hàng cũ bỏ hoang.

Phó Thiến Thiến bị Phó Đình Viễn uy hiếp lần nữa, sau khi cúp điện thoại thì tức giận cắn răng nghiến lợi.

Nhìn sang Du Ân lạnh lùng trên ghế ở bên cạnh, cô ta càng giận không có chỗ phát tiết.

Rõ ràng bây giờ Du Ân hẳn ở thế bị động trong hoàn cảnh xấu, rõ ràng Du Ân hẳn nên sợ hãi mà tuyệt vọng khóc lớn, nhưng cô còn bình tĩnh hơn người kiếm soát toàn bộ tình hình là cô ta. Phó Thiến Thiến không tức mới lạ.

Cô ta cố ý kích thích Du Ân: “Mày bình tĩnh như thế, không phải trông cậy vào anh tao sẽ đến cứu mày chứ?”

Du Ân cười khẩy: “Tôi không ngây thơ như vậy, từ lúc tôi nói ly dị trở đi, tôi không còn muốn trông cậy vào anh ta.”

Nói thực ra, là từ khi cô thấy rõ Phó Đình Viễn không thương cô trở đi, gặp phải chuyện gì cô cũng chưa từng nghĩ muốn trông cậy vào anh.

Phó Thiến Thiến cắn răng, cô ta giơ ngón tay chỉ hai người đàn ông trói Du Ân ờ bên cạnh, nói với Du Ân: “Mày thấy hai người bọn họ chứ? Lát nữa tao đế bọn họ ngủ với mày, xem mày còn có thế tiếp tục bình tĩnh như vậy không.”

Du Ân quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông kia, đáy mẳt tất cả đều là vẻ thương hại: “Bây giờ các anh là tội phạm, bắt cóc là tội nghiêm trọng, nếu cộng thêm hiếp dâm, cứ cân nhắc mức hình phạt từ mười năm trở lên.”

Trên mặt hai người đàn ông kia rõ ràng xẹt qua vẻ bối rối, rất hiến nhiên đã bị Du Ân dọa sợ.

Có điều, sau đó tên tóc vàng lại chống nạnh cậy mạnh nói: “Bọn tao không sợ, cô Phó nói, sẽ bảo vệ bọn tao. Bọn tao đã điều tra, cô ấy là cô cả nhà họ Phó lừng lẫy nổi danh ở Giang Thành bọn tao.”

Một người khác cũng nói: “Chí phải, chí phải, mày đừng có ở đó làm bọn tao sợ, hai anh đây không sợ!”

Du Ân tiếp tục tỉnh táo đọ sức với bọn họ: “Vậy các anh biết tôi làm nghề gì không?”

Hai người kia buồn bực nhìn nhau, sau đó hỏi cô: “Nghề nghiệp của mày là gì?”

Du Ân kìm nén sự sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nói từng chữ từng câu: Tôi là biên kịch. Nói cách khác, tôi rất giỏi dùng lời văn đế khuấy động lòng người.”

“Nếu các anh làm gì tôi thật, tôi nhất định sẽ dùng cây bút của tôi viết ra, khiến các anh bị mọi người phỉ nhổ, thậm chí tôi cũng sẽ moi người nhà của các anh ra, đế bọn họ cũng bị phỉ nhổ như các anh, đê’ bọn họ cả đời không ngóc đầu lên làm người được.”

“Trừ phi, hôm nay các anh giết tôi.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 197"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com