Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 198
Du Ân nói ra lời độc ác cuối cùng.
Sở dĩ Du Ân nói những lời độc ác như vậy là vì cô chắc chắn hai người này không dám giết người.
Cô có thể chắc chắn thông qua dấu vết hoảng sợ thoáng qua trên gương mặt của bọn họ vừa rồi rằng hai người này chỉ muốn kiếm chút tiền.
Quả nhiên, khi hai người vừa nghe cô nói là trừ phi giết cô ta, cơ thể bọn họ run lên rồi lui về phía sau một bước theo bản năng.
Trong lòng Du Ân khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng Phó Thiến Thiến lại cảm thấy tức chết đi được.
Cô ta chỉ vào cả hai người và hét lên: “Các người đang làm gì vậy? Còn không mau ngủ với cô ta đi?”
“Chuyện tốt như vậy mà các người còn nói nhảm như vậy làm gì hay là các người không phải là đàn ông hả!”
Cục diện trước mắt không hề giống như mong muốn của Phó Thiến Thiến, cô ta muốn Du Ân khóc lóc và cầu xin cô ta, muốn Du Ân liên tục quỳ xuống cầu xin cô ta với vẻ hèn mọn và muốn nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác không chịu nổi của Du Ân.
Ai mà ngờ được Du Ân lại hoàn toàn điềm tĩnh và bình tĩnh trong suốt quá trình, thậm chí chỉ nói vài ba câu đã khiến cho hai tên đàn ông kia dao động.
Phó Thiến Thiến nắm lấy quần áo của Du Ân với vẻ căm tức tột đỉnh, sau đó cô ta còn dùng lực mạnh một chút khiến quần áo của Du Ân bị xé nát.
Bởi vì hôm nay Du Ân muốn đi dự buổi ký tặng của Diệp Văn nên cỏ đã mặc một chiếc áo sơ mi sọc xanh trông không quá giản dị mà cũng không quá trang trọng.
Tuy nhiên hiện tại Phó Thiến Thiến chỉ kéo một cái như vậy đã làm cho cúc áo sơ mi bị đứt hết khiến cho chiếc áo lót màu đen và khuôn ngực tuyệt đẹp ở bên trong lớp áo lót bị lộ ra ngoài.
Hai tên đàn ông kia bị bức tranh này kích thích tới mức dục vọng mãnh liệt hiện ngay trong ánh mát còn Du Ân vẫn luôn cố gắng giữ sự bình tĩnh cũng hốt hoảng tới mức sắc mặt tái nhợt khi rơi vào tình huống này.
Cô giãy dụa muốn dùng tay che chắn cảnh xuân trước ngực mình nhưng hai tay cô lại bị trói lại khiến cho cô vừa thẹn vừa quẫn bách, đôi mắt đỏ hoe suýt chút nữa đã rơi lệ.
Loại người bất chấp tất cả như Phó Thiến Thiến làm cho cô sợ rằng Phó Thiến Thiến sẽ tiếp tục xé áo ngực của cô.
Khi Phó Thiến Thiến thấy cô rốt cuộc cũng đã sợ hãi, cơn tức trong lòng cô ta mới vơi đi được phần nào.
Cô ta khoanh tay với vẻ kiêu ngạo: “Sao nào? Cô biết sợ chưa?”
Du Ân cắn chặt môi mình, cô hoàn toàn không biết bản thân mình nên làm gì tiếp theo.
Phó Thiến Thiến giơ tay gọi hai tên đàn ông kia: “Các người mau lên đi chứ, ai tới trước đây?”
“Hay là cả hai người cùng lên đi?” Một người phụ nữ như Phó Thiến Thiến lại không hề có một chút cảm giác xấu hổ nào.
Vốn dĩ Du Ân còn tưởng rằng hai tên đàn ỏng kia sẽ không dám tái phạm nhưng bây giờ cả hai lại bị Phó Thiến Thiến xúi giục, trong lòng bắt đầu rục rịch chẳng khác nào giải thích cho câu mỡ treo miệng mèo.
Du Ân trơ mắt nhìn tên tóc vàng kia đi tới trước mặt mình, hơn nữa lại còn đưa tay về phía trước ngực của cô với vẻ dâm đãng.
“Đừng mà.” Du Ân nhắm mắt lại với vẻ tuyệt vọng.
“Ầm!”
Cánh cửa sát của nhà kho bị đạp tung ra, có vài vị cảnh sát xông vào với khấu súng trên tay.
“Không được nhúc nhích!
‘Giơ tay lên!”
“Cả hai ôm đầu ngồi xuống!”
Tên tóc vàng cùng với tên đồng lõa của anh ta bị tiếng quát này làm cho sợ tới mức nhũn cả chân. Cả hai hốt hoảng ôm đầu ngồi xuống đất, làm gì còn đê’ tâm tới Du Ân như thế nào nữa.
Bọn họ cũng không ngờ cảnh sát sẽ tới vì Phó Thiến đi theo bọn họ và còn nói với bọn họ rằng cô ta đã chuẩn bị xong hết rồi, cảnh sát sẽ không hề quản tới.
Hơn nữa, Du Ân cũng chẳng có người thần hay bạn bè nào nên cho dù cô có mất tích cũng sẽ chẳng có ai quan tâm.
Chuyện bây giờ đây là sao chứ?