Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 200
“Hiện tại chính miệng anh nói cho em biết, chính anh là người đã báo cảnh sát tới đây.” Một giọng nói lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh vang lên. Phó Thiến Thiến trông thấy anh trai Phó Đình Viễn của cô ta đi tới nhà kho đầy bụi bặm.
Trước mắt cô ta tối sầm đi, cô ta tuyệt vọng tới mức suýt chút nữa đã ngất đi.
Cô ta chưa từng nghĩ rằng anh trai cô ta sẽ tìm ra được nơi này và cũng càng không thê’ ngờ được rằng chính anh thông báo cảnh sát tới đây bắt cô ta.
Khi cô ta làm việc, cô ta cũng không phải là không biết hậu quả nhưng cô ta nghĩ dù sao anh trai mình chán ghét Du Ân như vậy nên chắc chắn anh sẽ đứng về phía cô ta.
Du Ân chỉ là một người không quyền không thế ở Giang Thành nên làm sao có thê’ chống lại được với nhà họ Phó.
Đến lúc đó anh trai cô ta sẽ áp chế chuyện này xuống còn cô ta ra nước ngoài là xong.
Thế nhưng hiện tại chính miệng anh trai nói rằng anh đã thông báo với cảnh sát, cô ta phải làm sao bây giờ?
Thật ra chuyện này là do chính Dịch Thận Chi thông báo cho cục cảnh sát ở gần đó. Dịch Thận Chi và Phó Đinh Viễn làm bạn với nhau suốt bao nhiêu năm qua nên có rất nhiều chuyện không cần tự nói ra cũng biết đối phương muốn làm gì.
Chắc chắn Phó Đính Viền muốn cứu Du Ân nhưng tự Phó ĐÌnh Viễn chạy tới sẽ mất rất nhiều thời gian nên sau khi Dịch Thận Chi tra được điện thoại của Du Ân rơi ở đâu, anh ta đã gọi điện thoại tới cục cảnh sát cách nhà kho gần nhất. Cho nên hiện tại mới có khung cảnh cảnh sát tới trước.
Khi Phó Đình Viễn vừa bước vào, anh đã tìm được bóng dáng của Du Ân ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Tuy có vẻ như cô chưa bị xâm phạm nhưng sắc mặt đã tái nhợt không còn chút máu nào.
Cảnh sát đã cởi trói cho cô còn cỏ lúc này đang kéo chiếc áo sơ mi lên đế bảo vệ chính mình.
Khi Phó Đình Diễn nhìn thấy cúc áo rơi lả tả trẽn mặt đất, anh đã hiếu ngay được đã xảy ra chuyện
gì-
Sự u ám trong mắt anh trầm xuống vài phần, anh cời áo vest ra khoác lên vai của Du Ân.
Sau đó anh không nhịn được mà nhấc chân đá về phía tên tóc vàng cùng với đồng bọn của anh ta. Hai người kia đang ngồi xổm trên mặt đất nên khi bị đá đập thẳng mặt xuống đất.
Tên tóc vàng hét lên đầy vẻ sợ hãi: “Không phải chúng tôi, không phải là chúng tôi. Nút áo của người phụ nữ này không phải là do chúng tôi kéo mà là do em gái của anh kéo!”
Tên đồng bọn ớ bên cạnh anh ta giải thích: “Đúng vậy tổng giám đốc Phó, chúng tôi còn chưa động vào một sợi tóc nào của cô ấy!”
“Cái gì?” Phó Đình Viễn còn tưởng mình nghe nhầm.
Khi anh thấy cúc áo của Du Ân bị kéo rách, phản ứng đầu tiên của anh chính là hai người này làm cho nên anh mới tức giận đá bọn họ.
Kết quả là hiện tại anh mới được biết thì ra là do Phó Thiến Thiến kéo.
Một người có tính cách ác độc tới mức nào mới có thể làm ra trò xé rách quần áo của một cô gái ngay trước mắt hai người đàn ông và bỏ cô ấy lại.
Vì muốn bản thân mình bớt tội mà tên tóc vàng đang run rẩy kia thú nhận: “Còn nữa, em gái của anh còn muốn chúng tôi ngủ với cô ấy rồi còn nói rằng sẽ chụp ảnh toàn bộ quá trình, đến lúc đó có thế nắm thóp được cô ấy.”
Lúc này, biếu cảm của Phó Đình Viễn dường như có thể giết người được tới nơi rồi. Anh đi tới và nhấc Phó Thiến Thiến đứng dậy khỏi mặt đất trong tay của cảnh sát rồi tát thẳng vào mặt của Phó Thiến Thiến còn Phó Thiến Thiến bị đánh tới mức hoa cả mắt.
Vất vả lắm cô ta mới đứng vững được nhưng bàn tay của Phó Đình Viễn lại tiếp tục tát vào mặt cô ta khiến cho cô ta ngã thẳng xuống mặt đất, máu chảy xuống khóe miệng.
Phó Thiến Thiến đau tới mức mất một lúc lâu vẫn chưa hồi phục được, cô ta quỳ rạp trẽn mặt đất và khóc nức nở.
Phó Đình Viễn đứng bẽn cạnh cỏ ta, anh gằn từng chữ đầy lạnh lùng: ‘Trong hai cái tát này, một cái là vì Du Ân, những năm gần đây em đã bắt nạt cô ấy không ít lần.”
“Còn một cái tát là anh thay mặt nhà họ Phó dạy dỗ em, nhà họ Phó không có đứa con gái như vậy, đúng là gia môn bất hạnh.”
Phó Thiến Thiến gào khóc với Phó Đình Viễn: “Anh dám đánh em? Từ nhỏ tới lớn, ba mẹ còn chưa từng đánh em bao giờ!”
Vẻ mặt của Phó Đình Viễn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi: “CHính vì bọn họ không đánh em cho nên hôm nay mới đến lượt anh đánh em.
Từ trước tới giờ, Phó Đình Viễn chỉ cảm thấy Thiến Thiến được mẹ chiều nên hơi kiêu căng một chút.
Thế nhưng khi anh vừa nghe xong lời nói của hai người kia, Phó Đình Viễn mới nhận ra rằng Phó Thiến Thiến không chỉ kiêu căng mà nó còn coi thường pháp luật.