Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 206
Đoạn, Chung Văn Thành có vé không tin: ‘Thật không?”
Du Ân đáp: ‘Thật.”
Nói xong cô nhanh chóng đối chủ đề: “Hiện giờ bác gái thế nào rồi?”
Giọng Chung Văn Thành có hơi bất đâc đĩ: “Em vừa đi một ngày, bà ấy cứ luôn miệng nói nhớ em, đứa con trai như anh như không có chút cảm giác tồn tại nào vậy.”
Du Ân không nhịn được nhẹ giọng bật cười.
Phó Đình Viền từ đầu đến cuối ngồi bên giường không nói lời nào, suốt quá trình đều nhìn Du Ân và Chung Vãn Thành trò chuyện với nhau qua điện thoại.
Lúc nảy đảy, anh nhìn cô bật cười thoải mái vì lời nói của Chung Văn Thành, nghĩ cảm giác vạn tiền xuyên tâm châc cũng chỉ như vậy mà thôi.
Du Ân và Chung Văn Thành không nói quá làu, sau khi cúp điện thoại, cô nhận ra ánh mât như lưỡi dao sâc bén của Phó Đình Viền rơi tháng xuống mặt mình.
Cô nhám mât xuống giường, sau khi đứng vững thì hỏi Phó Đình Viên: ‘Tôi không sao, bây giờ đi được chưa?”
“Được.” Phó Đình Viền vừa mớ miệng thì mới phát hiện cố họng mình khàn đặc.
Lúc Du Ân đi qua anh còn nói: ‘Tiền quần áo tôi đã chuyến cho Chu Mi rồi”
Giọng điệu cô lạnh lùng xa cách, giống như muốn hoàn toàn phản rõ giới hạn với anh, không thì cho dù chỉ là tiền của một bộ quần áo thì cũng sẽ trả lại anh.
Du Ân nói xong lập tức ra ngoài, Phó Đình Viễn mím môi đi theo.
Bới vì còn phải tới cục cảnh sát lấy khấu cung, thế nên Du Ân không thế không ngồi vào xe của Phó Đình Viền. Không có cách nào khác, Dịch Thận Chi và Chu Mi vậy mà lại rời đi rồi.
Chu Mi nhán cho Du Ân một đoạn tin: Du Ân, tôi và Tống Giám đốc Dịch có chút việc gấp, phải về trước, buốỉ tối sẽ đến thăm cô.
Còn nguyên nhân vì sao Chu Mi và Dịch Thận Chi phải rời đi, đương nhiên là cố ý rồi, đế tạo cơ hội cho Phó Đình Viền và Du Ân có không gian riêng, nếu không thì nhất định Du Ân sẽ chọn ngồi xe Chu Mi về.
Sau khi hai người rời khỏi phòng bệnh vốn là chờ trẽn hành lang, trên người Chu Mi mặc đồ công sở chính thức, không chớp mât nhìn ra ngoài qua cửa số hành lang.
Tuy râng cuộc sống từ nhỏ bẩp bênh gian khố nhưng không hề ảnh hường đến vóc dáng cao gầy của Chu Mi.
Bộ đồ được đặt lảm riêng rất vừa người, phác họa rõ nét đường cong của cồ, yếu điệu thướt tha.
Dịch Thận Chi thì đút hai tay vào túi quần, khẽ dựa vào thành cửa sổ, tư thế lười biếng khác biệt hán so với Chu Mi nghiêm trang.
Nhếch đôi mât đào hoa đánh giá trên dưới Chu Mi một lượt, anh ta cười tủm tỉm nói: “Mi Mi, lảu rồi không gặp, sao lại càng ngày lại càng đẹp lèn vậy?”
Trước đây Dịch Thận Chi vẫn luôn trêu ghẹo Chu Mi như vậy, mà đa phần là Chu Mi sẽ làm như không nghe thấy lời trêu chọc của anh ta.
Nhưng hõm nay Chu Mi khác với vẻ im lặng ngày thường, quay đầu nhìn về phía anh ta từ tốn nói: ‘Tổng Giám đốc Dịch, không phải là anh sâp đính hôn à, nói chuyện mập mờ với người phụ nữ khác như vậy, vị hôn thê của anh không đế ý à?”
Tại đây có hình