Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 214
Cả Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đều không nghĩ rằng Chung Văn Thành sẽ ra tay đánh người, Phó Đình Viễn không kịp trở tay đã bị Chung Văn Thành đấm trúng mặt.
Phó Đình Viễn không phải loại đế mặc cho người ta đánh mình, cộng với việc anh đang dồn nén sự tức giận với Chung Văn Thành nên sau khi lấy lại tinh thần, anh không hề khách sáo mà phản công bằng một cú đấm, rồi cả hai cứ thế đánh nhau một trận trong phòng bệnh.
Cũng may Chung Văn Thành yêu cầu cho Du Ân một căn phòng VIP, chỉ có riêng Du Ân và không gian cũng đủ rộng rãi.
Nếu không thì cả hai người, một ảnh đế từng trải và một tống giám đốc của Phó thị đánh nhau trong phòng bệnh sẽ trở thành đề tài nóng hổi chỉ trong vài phút.
Dịch Thận Chi cố gắng can ngăn: ‘Tôi nói này, hai người bình tĩnh lại đi.”
“Lão Phó!”
“Chung Văn Thành!”
Dịch Thận Chi hét lên mấy tiếng, nhưng cả hai đều đang tức giận và sự tức giận của họ đối với nhau đã tích tụ đến đỉnh điểm, một khi bùng lên thì khó mà bình tĩnh lại được.
Dịch Thận Chi bị nắm đấm làm cho sợ hãi đến mức lùi lại vài bước, anh ta tức giận nên dứt khoát không thèm ngăn cản mà khoanh tay dựa vào bên cạnh nơi gần nhất rồi thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai tên mất hết lý trí ấu đả lẫn nhau.
Dịch Thận Chi nhìn dáng vẻ Phó Đình Viễn đang vung nắm đấm với một đôi mắt đỏ ngầu thì không khỏi chậc chậc lưỡi.
Anh ta đã quen biết Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Phó Đình Viễn thô lổ như thế.
Họ đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, không phải là không có người chọc tức họ, nhưng họ luôn dùng một cách “tao nhã” là bí mật trừng phạt đối phương, còn chuyện đấu võ kiểu này thì đây là lần đầu tiên Dịch Thận Chi nhìn thấy Phó Đình Viền làm.
Còn Chung Văn Thành lại càng không phải là người thích đánh nhau, anh ấy đã gia nhập làng giải trí nhiều năm và luôn nối tiếng là người dễ gần hiền lành. Hơn nữa tuổi đời và sự từng trải của anh ấy khiến những con người và những chuyện bình thường không thế chọc giận được anh ấy.
Nhưng chuyện xảy ra với Du Ân hôm nay thực sự khiến anh ấy không đánh không thoải mái.
Buổi sáng khi gọi điện cho Du Ân, anh ấy nghe thấy giọng điệu của Du Ân có gì đó bất thường, sau khi cúp máy, anh ấy đã cho người đi điều tra thì biết được thì ra Du Ân đã bị Phó Thiến Thiến bắt cóc, còn suýt bị hai người đàn ông làm hại.
Chung Văn Thành tức giận đến mức toàn thân run rấy, lập tức mua vé máy bay sớm nhất rồi vội vã trở về.
Đi đường mệt mỏi nhưng anh ấy vội vã chạy đến nhà Du Ân, khi nhìn thấy Du Ân bị sốt đến mức hai má đỏ bừng, lảo đảo xuất hiện trước mặt mình thì Chung Văn Thành chỉ muốn giết người ngay.
Vì vậy, không cần nghĩ cũng biết khi thấy Phó Đình Viễn không được hoan nghênh lại xuất hiện trong phòng bệnh thì anh ấy đã tức giận đến mức nào.
Anh ấy không quan tâm thân phận của Phó Đình Viễn là gì, cũng chẳng thèm quan tâm thân phận của chính mình, lại càng không nghĩ đến hậu quả mà chỉ muốn đánh người.
Hai người đánh nhau đến trời đất mù mịt, có cô y tá ở bên ngoài hành lang nghe thấy tiếng động định đi vào kiểm tra nhưng bị Dịch Thận Chi khuyên quay về.
Vì thân phận của Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành, tốt hơn là không nên để ai biết chuyện này.
Trên giường bệnh Du Ân hấp háy mở mắt vì tiếng Ồn do hai người đánh nhau quá lớn.
Dịch Thận Chi nhìn thấy đã kịp thời hét lên: “Đừng đánh nữa, Du Ân tỉnh rồi.”
Ngay khi anh ta vừa hét lên, Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành nhanh chóng dừng lại, nhưng sắc mặt của họ đều hằm hằm, dáng vẻ cũng vô cùng thảm hại.