Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 216
Nói xong, anh sải bước ra khỏi phòng, Dịch Thận Chi vội vã rời đi sau khi chào tạm biệt Chung Văn Thành và Du Ân.
Dịch Thận Chi đề nghị với Phó Đình Viễn: “Tôi nói này, tốt hơn là cậu nên đến phòng làm việc của Hứa Hàng tìm bộ quần áo khác để thay, vết thương trên mặt cũng nên được xử lý.”
Phó Đình Viễn phớt lờ anh ta với khuôn mặt lạnh lùng, Dịch Thận Chi đành phải nói: “Hiện tại cậu ăn mặc như vậy giống y như bị người ta sàm sỡ ấy.”
Ngay khi Dịch Thận Chi nói câu này, Phó Đình Viễn tức giận trợn mắt nhìn anh ta, sau đó sải bước đi về phía thang máy, đi đến phòng làm việc của Hứa Hàng tìm quần áo đế mặc.
Không trách Dịch Thận Chi so sánh chính xác như thế, thật sự là giờ phút này quần áo của Phó Đình Viễn trông rất thảm hại.
Chiếc áo sơ mi trắng ban đầu được ủl phẳng phiu giờ bị đứt mất hai cúc, lại còn nhăn nhúm, có thế không khiến người ta suy nghĩ sâu xa ư.
Khi Hứa Hàng nhìn thấy bộ dạng này của Phó Đình Viễn thì cũng bị giật mình.
Nhưng anh ta hiểu ngay rằng chắc chắn anh đã đánh nhau với Chung Văn Thành.
Anh ta không nói một lời, vội quay người lấy trong tủ của mình ra một bộ quần áo sạch sẽ để Phó Đình Viễn thay.
Đây có thế là sự ăn ý giữa hai anh em họ, có nhiều chuyện không cần nói cũng biết đối phương cần gì.
Sau khi Phó Đình Viễn thay quần áo xong, Hứa Hàng lại hỏi: “Trán cậu bị sao thế?”
Phó Đình Viễn cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Bị mẹ tôi lấy ấm trà đập.”
Hứa Hàng thở dài: “Để tôi băng bó lại cho cậu.”
Băng gạc được quản gia ở chỗ ông nội băng lại trước đó, bởi vì vừa nãy đánh nhau với Chung Văn Thành mà sắp bị rớt ra.
Phó Đình Viễn chạm vào miếng gạc trên trán và kéo nó ra.
Hứa Hàng kịp thời mang cồn iốt và băng gạc đã khử trùng đến, lau rửa và băng bó lại cho anh.
“Mấy ngày này không được đụng vào nước, tốt nhất không nên động vào thuốc lá và rượu để tránh bị nhiễm trùng.” Hứa Hàng căn dặn.
Phó Đình Viễn ậm ừ, rồi nói: “Giúp tôi tìm một bác sĩtâm lý giỏi.”
Hứa Hàng biết anh tìm bác sĩtâm lý là vì Du Ân nên lập tức nói: ‘Tôi đã liên lạc xong rồi, chờ Du Ân hạ sốt là có thể tìm cô ta đế hàn huyên.”
Phó Đình Viễn nhướng mày: “Nam hay nữ?”
Nếu là đàn ông thì nhất định phải từ chối.
Bây giờ anh không thê’ để bất kỳ người đàn ông tốt nào xuất hiện bên cạnh Du Ân nữa, một Chung Văn Thành đã đủ để khiến anh tức giận ngùn ngụt rồi.
“Là nữ.” Hứa Hàng hơi nghiến răng nói: “Nữ bác sĩ nối tiếng nhất khoa tâm lý của bệnh viện chúng tôi.”
Phó Đình Viễn chưa kịp nói gì, Dịch Thận Chi ở bên đã tỏ vẻ đầy hào hứng: “Là nữ à? Còn là bác sĩtâm lý nữa? Bao nhiêu tuổi? Có đẹp không?”
Hứa Hàng:”…”
“Ba mươi tuối, bác sĩ khoa Y khoa Đại học Harvard, đẹp.” Hứa Hàng nhận xét khách quan về nữ bác sĩtâm lý, nhưng lại nói thêm một câu: “Nhưng nhân phấm có vấn đề, tôi đề nghị cậu đừng đụng vào.”
Dịch Thận Chi tò mò: “Nhân phấm có vấn đề là sao?”
Hứa Hàng liếc anh ta rồi hừ giọng: “Lấy tình cảm làm trò đùa.”