Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 223
Đống Văn Huệ sau đó đã được đưa đến bệnh viện đê’ rửa dạ dày cấp cứu, qua cơn nguy kịch, mọi thứ đúng như Phó Đình Viễn dự liệu.
Đứng trước giường bệnh của Đổng Văn Huệ, Phó Đình Viễn nhìn xuống khuôn mặt của Đổng Văn Huệ, cảm thấy vô cùng xa lạ và ngột ngạt một cách không thế giải thích được.
Từ khi nào mà mẹ và em gái anh hoàn toàn thay đổi như vậy?
Lẽ nào thực sự là vì Du Ân?
Không hẳn vậy.
Nếu không có Du Ân, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gây ầm ĩ với anh vì những chuyện khác, vì đó là tính cách của họ.
Sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn không gây ầm ĩ gì là bởi vì lập trường của bọn họ đều nhất trí.
Cả học tập và sự nghiệp đều xuất sắc như Đống Văn Huệ mong muốn.
Hẹn hò với Thấm Dao, như Đổng Văn Huệ mong muốn.
Sau đó kết hôn với Du Ân, mặc dù ban đầu Đổng Văn Huệ không muốn, nhưng thấy anh không yêu Du Ân, Đổng Văn Huệ không còn bất mãn nữa.
Mâu thuẫn bùng phát bắt đầu từ việc anh không muốn kết hôn với Thấm Dao, hết việc này đến việc khác không như Đổng Văn Huệ mong muốn.
Nhưng anh là người sống, có sở thích và lựa chọn của riêng mình, mọi thứ làm sao có thể tùy theo Đổng Văn Huệ cho được.
Bao nhiêu năm sát phạt quyết đoán trên thương trường, Phó Đình Viễn không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó những người thân nhất của anh lại khiến anh kiệt sức vô tận.
Khi Đống Văn Huệ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Phó Đình Viễn đang canh giữ bên giường bệnh.
Ngoài việc chăm sóc cho bà ta, anh không đề cập một lời nào về việc đế Du Ân rút đơn kiện, và anh cũng tuyệt đối sẽ không đề cập đến nó.
Cuối cùng, Đổng Văn Huệ không thể chịu đựng được nữa mà nổi bão trước: “Chẳng lẽ con cứ mặc kệ sự sống chết của mẹ sao? Đảy là một người đang sống rành rành đấy!”
Phó Đình Viễn bình tĩnh trả lời: “Mẹ, nếu ngày đó Du Ân thật sự bị hai người đàn ông đó “va chạm”, cô ấy cũng sống không nổi, thì đó cũng là một mạng người.”
Đổng Văn Huệ gầm lên: “Nhưng không phải cô ta đã không sao ư?”
Động tác rót nước của Phó Đình Viễn khựng lại, nếu có chuyện gì xảy ra thì đã quá muộn.
Nhưng rõ ràng, cả mẹ anh và Phó Thiến Thiến đều không nghĩ đó là một vấn đề.
“ừ, thực sự không sao, và cũng may là không sao, nên Thiến Thiến cỏ lẽ sẽ không bị kết án nặng lắm.” Có lẽ là đã quá thất vọng với Đổng Văn Huệ, vì vậy bây giờ Phó Đình Viễn đã có thế bình tĩnh đối mặt với bất cứ lời nói nào của Đổng Văn Huệ rồi.
Đổng Văn Huệ bị lời nói của anh chọc giận đến mức bật khóc: “Sao mạng của tôi lại khổ như vậy chứ, trong cái nhà này chẳng có một ai thương tôi, tốt với tôi cả!”
Những lời nói như vậy, Phó Đình Viễn nghe đến nỗi chai cả tai rồi. Anh không kiên nhẫn mà đứng dậy: “Con còn có việc phải làm, con đến công ty trước.”
Nói xong anh bèn xoay người bỏ đi, để lại Đống Văn Huệ khóc lóc làm loạn trong phòng bệnh.
Hứa Hàng đang đợi anh ở bên ngoài, cũng nghe thấy động tĩnh bên trong nên không khỏi thở dài: “Dì Huệ sao càng lớn tuổi lại càng không thông suốt thế. Hiện tại cậu làm ầm ĩ với bà ấy như vậy,
về sau còn chung sống với cậu thế nào nữa? Chung quy bà vẫn phải dựa vào đứa con trai là cậu mà.”
“Hơn nữa, cậu làm như vậy cũng không phải đang hại Thiến Thiến. Đế cô ta chịu khố sờ chút thì sẽ nhớ lâu chút, về sau mới có thể cải tà quy chính chứ.”