Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 230
Phó Đình Viễn thỉnh thoảng lại liếc nhìn người trước mặt, yên lặng uống hết tách cà phê.
Hôm nay anh đã thực sự hiếu được thế nào là đẹp.
Sau khi thông báo lên máy bay vang lên, Du Ân vội vàng thu dọn máy tính, đẩy vali và rờl khỏi quán cà phê cùng Phó Đình Viễn.
Vừa bước ra khỏi quán cà phê, tay Du Ân chợt nhẹ bang, hóa ra là vì Phó Đình Viền đã cầm chiếc túi trên tay cô.
Mỗi khi ra ngoài cô thường thích dùng một chiếc túi lớn, bởi vì nó có thế đế máy tính, để thêm
được một sô’ vật dụng nhỏ thường dùng, trọng lượng cũng khá nặng nên khi đeo cũng khiến vai hơi đau.
Chỉ là Du Ân không ngờ rằng Phó Đình Viễn sẽ giúp cô xách túi, sau một hồi sững sờ, Phó Đình Viễn đã cầm lấy chiếc vali mà cô đang đẩy trên tay.
Vì vậy mà hai tay Du Ân trống trơn, trong khi Phó Đình Viễn một tay đẩy vali của hai người họ và tay kia xách túi lớn của cô.
Du Ân tỉnh táo lại, nhanh chóng đuối theo: “Cái đó, đê’ tôi tự mình xách…”
Một người cao quý như Phó Đình Viễn giúp cô cầm túi xách và vali khiến cô sợ mình sẽ giám tuối thọ.
Phó Đình Viễn không để ý tới cô, nhấc đôi chân dài đi về phía cửa lên máy bay.
Du Ân cũng không muốn khiến mọi người chú ý nên chỉ có thê’ để anh giúp mình xách đồ.
Cũng may là vì là đi công tác ngắn ngày nên cả hai đều mang theo vali nhỏ gọn nhẹ, nếu không Du Ân cũng không dám làm phiền anh.
Phó Đình Viễn sẽ không ngồi ghế hạng phố thông, nhưng các chuyến bay chặng ngắn nội địa chỉ cỏ một số ghế ở hạng thương gia, vì vậy hai người đương nhiên sẽ chạm mặt Thấm Dao và Thôi Thiên Tường.
Sau khi máy bay ổn định, Du Ân hạ lưng ghế xuống và đeo khấu trang đế ngủ bù, như vậy không những có thế dưỡng sức mà còn không cần nói chuyện với Phó Đình Viễn, đế Thấm Dao không có hiểu lầm gì với mình.
Chỗ ngồi của Du Ân và Phó Đình Viễn cạnh nhau, cách một lối đi là chỗ của Thấm Dao.
Sau khi ngồi vào chỗ, Thấm Dao thường xuyên nhìn về phía họ, trong lòng Du Ân cảm thấy vỏ cùng phiền chán.
Vậy nên chỉ có thể nằm xuống ngủ và làm như không thấy là cách thích hợp nhất.
Phó Đình Viễn không nằm nghỉ mà vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế để làm việc.
Dáng người cao lớn của Phó Đình Viễn vừa vặn chắn ánh mắt ác ý của Thấm Dao cho Du Ân.
Thực ra Thấm Dao muốn nói chuyện với Phó Đình Viễn, nhưng Phó Đình Viễn không hề nhìn về phía cô ta, vì vậy Thấm Dao chỉ có thế tức giận nghiến răng.
Hai tiếng bay nhanh chóng trôi qua, sau khi hạ cánh, Du Ân và Phó Đình Viễn lên xe về khách sạn, nhưng khi đến khách sạn nhận phòng, họ lại chạm mặt Thấm Dao và Thôi Thiên Tường.
Cái này cỏ lẽ không thể là trùng hợp nữa đúng không?
Thấm Dao rõ ràng đã điều tra địa chỉ của Phó Đình Viễn, cố ý tới đây để gây khó dễ, Thấm Dao thậm chí còn điều tra cả chuyến bay mà họ đi.
Nếu Du Ân còn nghĩ tới thì sao Phó Đình Viễn có thế không nghĩ tới, nhưng anh cũng lười đê’ ý đến bọn họ, sau khi cầm lấy thẻ phòng, anh nói với Du Ân: “Nghỉ ngơi một chút, lát nữa đi ăn tối.”
Du Ân gật đầu.
Nhưng Du Ân không ngờ rằng cái gọi là ăn tối của Phó Đình Viễn lại là bảo khách sạn đưa đồ ăn tới phòng.
Phó Đình Viễn gõ cửa, anh đứng trước cửa phòng cô, sau đó chỉ vào chiếc xe đồ ăn phong phú bên cạnh rồi hỏi cô: “Đến phòng của tôi hay phòng em?”
Tại đây có hình ảnh