Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 252
Là một ngôi sao nữ, lại còn là ngôi sao nữ được nhiều người yêu thích, Du Ân không biết tại sao Tô Ngưng cứ không thịt không vui, không sợ tăng cân ư?
Cho rằng Tô Ngưng thích món ăn này nên trong tủ lạnh của Du Ân luôn cất trữ những món ăn mà Tô Ngưng thích ăn.
Du Ân vừa nói dứt lời, Phó Đình Viễn đột nhiên cảm thấy mì trong bát và thịt bò trong đĩa không còn thơm nữa, bởi vì phản ứng đầu tiên của anh là Du Ân đã chuẩn bị món này cho Chung Văn Thành.
Nhìn thấy sắc mặt anh đột nhiên trở nên khó coi, Du Ân cảm thấy không thể hiểu nổi. Cô lại nói gì không đúng rồi sao?
Thấy anh mất một hồi lâu cũng không động đũa, cô đứng dậy nói: “Nếu anh không ăn thì tôi dọn đây.”
Phó Đình Viễn thấy cô thật sự muốn dọn dẹp, bấy giờ mới vội vàng gắp mì ăn.
Nhưng sau khi ăn được vài miếng, anh lại nói với giọng buồn buồn: “Tôi nghĩ thịt bò này của em là chuẩn bị cho chung Văn Thành.”
Du Ân không nói nên lời.
Hóa ra bởi thế nên anh mới tức giận.
Phó Đình Viễn lại hỏi: “Em có thường xuyên nấu ăn cho Chung Văn Thành không?”
Vừa nghĩ đến việc Chung Văn Thành cũng có thể được hưởng những đãi ngộ mà anh từng được hưởng khiến Phó Đình Viễn cảm thấy vô cùng tồi tệ.
Khi mới biết Du Ân ở bên cạnh Chung Văn Thành, anh vẫn cảm thấy khá bình tĩnh, nhưng gần đây anh càng ngày càng kém bình tĩnh. Loại dục vọng muốn độc chiếm Du Ân càng ngày càng mãnh liệt.
“Không có.” Du Ân trả lời anh. Phó Đình Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay giây tiếp theo lại nghe thấy cô nói:
“Đều là anh ấy nấu cho tôi ăn.
Phó Đình Viễn: “.”
…
Sớm biết rằng mình sẽ nhận được câu trà lời như vậy, anh sẽ không hỏi câu hỏi này rồi.
Chung Văn Thành nấu cho Du Ân ăn, điều này khiến anh càng sụp đổ hơn cả việc Du Ân nấu ăn cho Chung Văn Thành, bởi vì nó khiến anh có vẻ như không bằng Chung Văn Thành,
Đến bây giờ, Phó Đình Viễn cảm thấy mình không thể nào chịu đựng được nữa.
Vì vậy, anh đặt đôi đũa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Du Ân đang ngồi đối diện, trịnh trọng tuyên bố: “Du Ân, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa.”
Du Ân ngẩn ra: “Cái gì?”
Phó Đình Viễn nói năng mạnh mẽ: “Tôi muốn đuổi theo em.”
Du Ân hơi giật mình.
Lần trước trong nhà kho nơi cô bị bắt cóc, anh đã thừa nhận anh yêu cô.
Nhưng lúc đó toàn thân cô đang bị vây trong trạng thái thấp thỏm lo âu vì bị bắt cóc, hoàn toàn không có tâm trạng để nghĩ về những gì anh nói. Thậm chí cô còn phát tiết rất nhiều cảm xúc tiêu cực lên người anh vì người đã bắt cóc cô là Phó Thiên Thiến.
Tại khách sạn thủ đô, anh nói nên trói cô trực tiếp đi tái hôn, cô chỉ nghĩ anh say nên nói
càn.
Lần này anh lại nói thẳng muốn theo đuổi cô…
Sau khi Du Ân định thần lại thì nhẹ nhàng đáp: “Hiện tại tôi đã có bạn trai.”
Phó Đình Viễn chỉ đơn giản trả lời cô một câu: “Vậy thì sao?”
11
11
Du Ân: “…”
Phó Đình Viễn tức giận nói: “Chúng ta kết hôn rồi còn có thể ly hôn, em có bạn trai thì làm sao? Sớm muộn gì cũng chia tay!”
Cho dù không chia tay thì cũng phải khiến cho bọn họ chia tay! Trong lòng Phó Đình Viễn bất bình tuyên thệ như vậy.
Du Ân tức giận đến không nói nên lời. Tuy rằng cô và Chung Văn Thành chỉ là bạn trai bạn gái trên danh nghĩa, nhưng Phó Đình Viễn lại trù người khác chia tay như vậy, anh còn là người sao?
Vốn dĩ cô khá cảm động vì anh tặng có một con mèo, nhưng lúc này có chống bàn ăn đứng dậy, nói với giọng không vui: “Anh ăn nhanh đi. Ăn xong rồi nhanh đi đi.”
Phó Đình Viễn nắm lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Tôi không nói đùa với em.”