Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 258
Trong lúc nhếch nhác, Thấm Dao đành phải xoay người, cầm theo chiếc túi phiên bản giới hạn của mình rồi giẫm lên giày cao gót mà chạy lấy người.
Du Ân nhẹ nhàng ném cho cô ta một câu từ phía sau lưng: “Người ta hay nói quá tam ba bận, tôi chỉ cho cô ba cơ hội thôi đó nha.”
Tiếng Thấm Dao giậm giày cao gót dưới chân cô ta càng lớn hơn.
Sau khi Thấm Dao rời đi, Annie bật cười không ngớt: “Du Ân, không ngờ không gặp nhau mớl hơn một năm thôi mà bây giờ cậu đã trớ nên lợi hại như vậy rồi. Vừa rồi xem dáng vẻ cam chịu kia của Thấm Dao thật sự quá đã ghiền.”
Trước khi Du Ân và Phó Đình Viễn ly hôn, Annie vừa đi du học.
Không ngờ sau khi trở về, Du Ân và Phó Đình Viễn đã ly hôn rồi, hơn nữa còn đi nước ngoài. Du Ân thậm chí còn đổi cả số điện thoại di động, Annie cũng không liên lạc được với cô.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, bạn bè xung quanh Phó Đình Viễn đều có ấn tượng rất tốt về Du Ân.
“Nếu tớ không đánh trả thì tớ sẽ chỉ bị đánh thôi.” Du Ân thu hồi lại vẻ chanh chua trước mặt Annie.
Sau khi nói xong, cô lại đi tới và cho Annie một cái ôm thật chặt: “Rất xin lỗi, trước đây vẫn không liên lạc với cậu.”
Du Ân nghĩ phải vạch ra ranh giới rõ ràng với Phó Đình Viễn, tốt nhất là không nên tiếp xúc với những người xung quanh anh, kẻo anh nghĩ cô có động cơ thầm kín muốn tiếp cận anh.
Annie sảng khoái mà vỗ vỗ bờ vai của cô: “Không sao đâu, tớ biết cậu có nỗi khổ mà.”
Hai người đang trò chuyện thì Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi từ cách đó không xa đi tới. Du Ân nhìn thấy Phó Đình Viễn cũng đang ở đây thì hơi ngạc nhiên một chút, sau đó thì xấu hô’ đến mức muốn nố tung tại chỗ.
Anh, anh sẽ không nghe thấy những lời lang sói cô vừa nói với Thấm Dao đấy chứ?
Sờ dĩ Du Ân lại nói mấy lời như có ngủ hay không gì đó là để đả kích Thấm Dao. Nhưng cô không ngờ lại bị Phó Đình Viễn nghe thấy…
Du Ân lặng lẽ liếc nhìn hướng Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đang đi ra. Hai người bọn họ vừa ớ trong văn phòng cách đó rất xa, hơn nữa cửa lại đỏng nên chắc là anh nhất định không nghe thấy.
Nghĩ đến đây, Du Ân mới bình tĩnh trở lại.
Phó Đình Viễn đi tới, đứng trước mặt Du Ân, cụp mắt xuống ân cần hỏi cô: “Em ổn chứ?”
Du Ân cười có chút mất tự nhiên: “Rất ổn.”
Mặc dù Phó Đình Viễn có thế không nghe thấy những gì cô nói, nhưng bản thân cô lại chột dạ.
Vì vậy, cô vội vàng nói với anh, Annie và Dịch Thận Chi: “Tôi vẫn còn việc phải làm, đi trước đây. Ngày khác chúng ta lại nói chuyện.”
Nói rồi bèn định bỏ chạy lấy người.
Phó Đình Viễn nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại, không vui nói: “Em chạy cái gì?”
Dịch Thận Chi ở một bên cười mờ ám, Du Ân xấu hố rút tay về.
“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.” Phó Đình Viễn nhìn thoáng qua thời gian rồi thông báo.
Du Ân từ chối theo bản năng: “Không được, tôi phải nhanh chóng về nhà xem Tiểu Tiếu.”
Không ngờ Phó Đình Viễn liếc cô một cái rồi nói: “Vậy tôi cùng em đi thăm nó.”
Du Ân:
Không cần thiết đâu nhỉ?
Anh lại không thích mấy con động vật nhỏ như mèo chó linh tinh gì mà.
Nghĩ đến đây, cô cũng nói: “Không cần đâu nhỉ? Dù sao anh cũng không thích động vật nhỏ.”