Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 259
Có lẽ là Phó Đình Viễn bị lời từ chối liên tục của cô làm hơi ngượng ngùng nên nhàn nhạt đáp: “Không phải trước đây tôi cũng không thích em sao?”
Không phải bây giờ cũng thích rồi đấy à?
Con người đều sẽ thay đổi!
Nhưng Du Ân lại rất căm tức, nhìn anh chằm chằm với vẻ không tin mà nói: “Anh lại so sánh tôi với chó với mèo hả?”
Phó Đình Viễn nghẹn họng, thấy Du Ân tức giận sắp bỏ đi, anh nhanh chóng đuổi theo và giải thích: ‘Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng mọi người đều sẽ thay đổi.”
Nhưng Du Ân không muốn đê’ ý đến anh nữa, chỉ nói lời tạm biệt với Dịch Thận Chi và Annie rồi quay người rời đi. Phó Đình Viễn đi theo không chút do dự.
Hai người Dịch Thận Chi và Annie ở phía sau không khỏi lắc đầu thớ dài. Annie phàn nàn:
“Ông chủ, miệng sếp Phó không ngọt như vậy, chỉ sợ con đường theo đuổi vợ sẽ lắm gian nan rồi đây.”
Dịch Thận Chi nhún tay: “Yên tâm đi, về sau khát vọng sinh tồn sẽ khiến miệng cậu ta trở nên ngọt ngào hơn thôi.”
Phó Đình Viễn và Du Ân cùng nhau đi thang máy xuống dưới lầu, Du Ân đau đầu nhìn anh, hỏi: “Phó Đình Viễn, anh rãnh rỗi tới vậy hả?”
Phó Đình Viễn cau mày không vui, đáp: “Tiếu Tiểu là do tôi mua, tôi đi thăm nó một chút thì có gì lạ?”
Du Ân lập tức nghẹn họng.
Nếu sớm biết chỉ vì Phó Đình Viền tặng cô một con mèo mà giữa hai người có thêm nhiều cơ hội gặp mặt như vậy, Du Ân tuyệt đối sẽ không nhận lấy Tiểu Tiểu. Nhưng bây giờ cô không thế thốt ra câu mình không cần Tiếu Tiếu nổi, bởi vì cô thật sự rất thích Tiểu Tiểu; một là vì dáng vẻ của Tiểu Tiếu rất xinh đẹp, gả chồng còn phải xem tướng mạo thế nào, mèo cũng vậy thôi.
Chẳng biết Phó Đình viễn mua nó ớ cửa hàng nào mà trông vừa xinh vừa dễ thương đến vậy.
Kỳ thật Du Ân cũng là thành viên của hội thích vẻ ngoài, bằng không lúc trước cũng sẽ không bị bề ngoài của Phó Đình Viễn mê hoặc. Bây giờ Tiểu
Tiếu lại xinh xắn tới thế, thử hỏi cô có thể không say đắm được sao?
Nguyên nhân thứ hai là Du Ân cảm thấy tính cách của Tiếu Tiếu khá là giống cỏ, yên tĩnh, từ tốn, không thích tranh giành.
Du Ân nhìn Tiểu Tiểu như nhìn thấy con người trước kia của cô, đau lòng, cũng xen lẫn thương tiếc, cũng vì thứ cảm xúc phức tạp này mà cô càng không thể rời xa Tiểu Tiểu.
Bởi vì Phó Đình Viễn cố ý về cùng với cô để thăm Tiểu Tiếu, Du Ân đành phải ngồi xe Phó Đình Viễn về nhà.
Phó Đình Viễn vừa lái xe vừa nói: “Chuyện giữa em và Thẩm Dao… tôi đã nghe thấy rồi.”
Du Ân:”…”
Cô còn tưởng anh không nghe thấy gì, kết quả lại biết hết từ đầu tới cuối, da mặt mỏng tang của cô lập tức đỏ ửng hết cả lên, lúng túng vô cùng.
Cô đã xấu hổ tới mức này, Phó Đình Viễn lại cố tình không đê’ yên, tiếp tục trêu chọc cô: “Tôi không ngờ, em vẫn còn nhớ rõ những chuyện trước kia giữa hai chúng ta tới vậy, đặc biệt là chuyện về phương diện đó.”
Du Ân kéo cửa xe xuống, hứng gió trời bên ngoài đế hạ nhiệt cho mặt mình, sau đó ấp úng giải thích: “Tôi nói vậy là đê’ đả kích Thấm Dao mà thôi…”