Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 260
Tất nhiên Phó Đình Viễn biết mục đích cô làm vậy là đê’ chọc giận Thấm Dao, nhưng anh vẫn cố tình trêu cô, bởi vì anh muốn nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì xấu hô’ này của cô. Anh thật sự là không muốn nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng trên mặt cô giây nào nữa.
Phó Đình Viễn hỏi ngược lại cô: “Sao hôm nay lại muốn phản đòn, đả đảo Thấm Dao thế?”
Vì lo rằng cô sẽ lại im lặng chịu đựng không nói gì, đế mặc cho Thẩm Dao bắt nạt, sỉ nhục, nên mới sáng sớm anh đã vội chạy tới, đứng phía sau quan sát trận chiến giữa hai người; nếu Thấm Dao dám bắt nạt cô, anh sẽ là người đầu tiên ra mặt thay cô.
Nhưng anh hoàn toàn không ngờtới chuyện từ đầu đến cuối, Thấm Dao đều bị cô nói tới không còn sức phản kích, thậm chí phải rời khỏi đó trong bộ dạng đầy chật vật như vậy.
Du Ân cụp mắt xuống, bình thản trả lời: “Không nhịn được nữa thôi.”
Nói đúng hơn là việc lần này, Thẩm Dao dùng thủ đoạn hèn hạ đế lấy trộm bản thảo của cô đã đụng vào giới hạn của cô.
“Anh không đau lòng sao?” Du Ân bỗng hỏi ngược lại anh một câu.
Phó Đình Viễn thiếu chút nữa bị câu hỏi của cô làm cho tức đến tắc thở. Anh siết chặt tay lái, xoay đầu trợn trừng mắt, hung tợn nhìn cô, hỏi: “Có phải em muốn chọc tôi tức chết không?”
Du Ân ngạc nhiên đáp: “Thật ra thì chính tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu, không phải anh thích Thẩm Dao lắm hả, sao bỗng nhiên không muốn cưới cô ta nữa?”
Thời điểm cô vừa mới về nước, tin tức anh và Thấm Dao sắp kết hôn còn bay đầy trời, thế mà không bao lâu sau giữa anh và Thấm Dao lại đột ngột xảy ra tranh cãi lớn?
“Ai nói tôi thích cô ta?” Phó Đình Viễn không vui chút nào, hờn dỗi hỏi vặn lại cô.
Du Ân càng thêm khó hiểu: “Chẳng lẽ không đủng? Trước kia không phải bởi vì yêu cô ta rất nhiều nên anh mới quen với cô ta sao?”
Phó Đình Viễn:
Anh có thế nói rằng lúc trước, khi quen với Thấm Dao, anh căn bản chẳng hề để trong lòng sao?
Chẳng qua là anh cảm thấy các phương diện của cô ta rất hợp với vị trí bà chủ nhà họ Phó, hơn nữa cha mẹ anh cũng rất hài lòng với cô ta, nên anh mới biết thời biết thế hẹn hò cùng Thấm Dao.
Nên căn bản chẳng có chuyện anh rất yêu Thấm Dao như lời Du Ân nói. Với lại tới tận bây giờ anh mới hiểu, trước kia người mà anh muốn là một người phụ nữ có thế trớ thành bà chủ nhà họ
Phó, còn bây giờ, người anh mơ ước chính là người phụ nữ mà Phó Đình Viễn anh yêu say đắm.
Mặc kệ người phụ nữ này có thê’ ngồi vững trên cương vị bà chủ nhà họ Phó hay không thì anh cũng sẽ chọn cô.
Chỉ là Phó Đình Viễn cũng biết, nếu anh nói anh không hề thích Thẩm Dao, Du Ân nhất định sẽ cảm thấy anh là loại người bạc tình bạc nghĩa, rõ ràng cả hai đã sắp cưới nhau rồi, còn nói không hề thích người ta.
Nhưng nếu không giải thích, thì lại trông giống như anh thật sự rất thích Thấm Dao vậy.
Tóm lại giờ phút này, Phó Đình Viễn bỗng cảm thấy tất cả những nan đề mà anh từng gặp phải trên thương trường kia, chẳng có cái nào khó khăn hơn vấn đề trước mắt cả.
Vi vậy, sau khi suy tính cả nửa ngày, anh cuối cùng cũng chọn được từ ngữ phù hợp: “Quan hệ giữa tôi và cô ta không sâu sắc như em nghĩ đâu.”
Sợ Du Ân không tin, anh còn nói thêm một câu: “Tôi không hề chạm vào cô ta…”
Du Ân trợn mắt nói: “Chẳng lẽ không đụng vào cỏ ta tức là tình cảm giữa hai người không sâu đậm sao?”
Phó Đình Viễn im lặng không nói, sau vài phút, anh mới quay sang nhìn cô bằng ánh mắt đây sâu xa: “Lâu ngày sinh tình, không phải sao?”
Anh với cô chính là như thế đó.