Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 328
“Mẹ không đi!” Đống Văn Huệ tức giận nói: “Vì sao chúng ta phải tới cái nơi chim không bay qua đó? Chúng ta nhất định ờ lại Giang Thành, không đi đâu hết!”
“Chỉ cần Thiến Thiến tuân thủ pháp luật là được mà?”
Viện an dưỡng có môi trường yên tĩnh đều được xây dựng tại vùng ngoại thành, tuy nơi đó yên tĩnh, nhưng trên thực tế cũng như bị cách ly, đối với một người đã quen sống ờ phố thị xa hoa tấp nập như Đổng Văn Huệ mà nói, bà ta căn bản không chấp nhận được.
Sác mặt Phó Đình Viễn lạnh thấu xương, anh nói: ‘Vì sao phái đi ư? Chuyện này đương nhiên phái hỏi bán thân mẹ đã làm gì
rồi.”
“Mẹ có biết hiện tại ba con Du Thế Quần thê nào không?” Phó Đình Viền lạnh nhạt hỏi ra câu này xong, cả người Đổng Văn Huệ lảo đảo, sắc mặt cũng trở nên xấu hổ.
Bà ta không ngờ Phó Đình Viễn lại biết chuyện nhanh như vậy.
Phó Đình Viền nhìn bà ta lạnh lùng nói: “Cũng không phải con ra tay xử lý bọn họ, mà là Diệp Văn.”
“Có lẽ mẹ không biết, bọn họ quá mức tham lam, không thỏa mãn với khoán tiền mẹ cho bọn họ cho nên đã tự tiện liên lạc với Diệp Văn.”
“Diệp Văn ra tay trực tiếp tiẻn bọn họ vào bệnh viện.” Phó Đình Viển lại nói cho Đống Văn Huệ biết chuyện Diệp Văn đối phó với ba con Du Thế Quần thế nào, sác mặt Đổng Văn Huệ tráng bệch ngã ngồi trên ghê’ sofa.
Phó Thiến Thiến ở bên cũng chấn động không nhẹ, không ai nghĩ tới Diệp Văn sẽ xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Phải biết rầng, nhiều năm qua hình tượng b’ê ngoài của Diệp Vãn vần là tao nhã lịch sự…
Phó Đình Viền bước vào cái nhà này thì chưa từng ngồi xuống.
Anh đứng ở trong phòng khách, bóng hình cao lớn vững chẫi, sâc mặt lạnh lùng không quen.
Tinh cảm của anh đối với Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, đối với cái nhà này đã dần trở nên nhạt phai sau những lần bọn họ liên tục làm ra những hành vi không có giới hạn.
“Sau này con và Du Ân, không cần hai người chúc phúc, cũng không cần hai người thích cô ây, chấp nhận cô ấy, con chỉ hy vọng hai người nhớ kỹ, đừng có mang lòng xấu nhằm vào cô ấy, trêu chọc cô ấy nữa.”
“Hai người, không chọc nối đâu.”
Phó Đình Viên bỏ lại mấy câu này xong thì xoay người rời đi, Đổng Văn Huệ đứng sau lưng gọi anh lại: “Đình Viễn!”
“Con nói mấy lời này là cỏ ý gì?” Đống Văn Huệ đứng dậy từ trên ghế sofa chạy vọt đến, không dám tin hỏi anh: “Ý con là không phải Du Ân thì không được sao?’
Phó Đình Viền cụp mắt nhìn về phía mẹ mình, thật ra bà ta là một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng, nếu không cũng sẽ không đẻ ra anh và Phó Thiến Thiến có giá trị nhan sâc cao như vậy.
Chỉ tiếc, tâm sinh tướng, tính cách của bà ta khiến cho gương mặt bà ta càng ngày càng không đẹp.
Nói ra bà ta cũng là người phụ nữ đáng thương, bởi vì chồng không chung thủy nhưng vẫn bị vây trong nhà giam hôn nhân này, mỗi một ngày dần trở nên thay đối.
Thật lâu trước kia Phó Đình Viên đã từng khuyên Đống Văn Huệ, bảo bà ta ly hôn.
Nhưng Đổng Văn Huệ vô cùng kiên quyết nói bà ta không ly hôn, thứ nhất là vì cảm thấy ly hôn rất mất thể diện, ly hôn chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận bà ta thất bại, bà ta thật sự không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Thứ hai là vì bà ta không muốn ly hỏn xong sẽ đế cho người phụ nữ bén ngoài cúa Phó Giang trớ thành vợ chính, bà ta nói cỏ chết bà ta cũng phái chiếm được vị trí bà Phó này, khiến cho Phó Giang vĩnh viễn cũng không thế danh chính ngôn thuận với người phụ nữ bén ngoài.
Sau lần đó Phó Đình Viễn đã không còn xen vào chuyện này của Đống Văn Huệ, tính cách của bà ta đã định sần bà ta sẽ không từ bỏ.