Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 419
Từ lâu, anh ta đã coi thường cái mối quan hệ gọi là tình thân này rồi, cùng lẳm cũng chỉ là khoác cho nhau cái áo máu mủ ruột thịt hòng lợi dụng mà thôi.
Lúc trước nhà họ Dịch trục xuất anh ta và mẹ anh ta ra nước ngoài, không một ai thèm hỏi xem họ sống chết ra làm sao. Giờ nữ chủ nhản đương nhiệm của nhà họ Dịch không sinh được con trai, họ hết cách nên đành chấp nhận đế đứa con trai ngoài dã thú là anh ta, lợi dụng anh ta đế tiếp quản sản nghiệp gia đình.
Người nhà họ Dịch nói dễ nghe là muốn anh nhận tố quy tông, nhưng thực chất là họ không muốn sản nghiệp gia đình rơi vào tay người ngoài, cho nên mới bất đác dĩ nhận anh ta.
Dịch Thận Chi nói mấy câu khiến Phó Đình Viễn cũng phải câu môi tự giễu cười một tiếng, sau đó, anh lại tiếp tục ngửa đầu uống một hơi hết ly rượu.
Đúng vậy, lòng người có rất nhiều loại, chỉ là anh khá bất hạnh, không gặp được một người bô’ người mẹ hết lòng vì con cái mà thôi.
Sau này, nếu anh có một cặp con gái con trai, anh tuyệt đối sẽ không đế chúng lâm vào hoàn cảnh đáng thương, đáng đau lòng như anh bây giờ. Anh nhất định sẽ đặt chúng trong lòng bàn tay rồi nuông chiều, cho chúng những gì tốt nhất trên thế gian này, cho chúng một gia đình hạnh phúc nhất.
Lúc mười giờ đêm, Du Ân rửa mặt xong, cô lên giường chuẩn bị ngủ.
Mấy ngày nay cuộc sống sinh hoạt của cô cũng khá bộn bề, vậy nên giờ cô rất cần nghỉ ngơi và một giấc ngủ ngon.
Cỏ điều, cô vừa đặt lưng xuống giường chưa được mấy giây, chuông cửa lại vang lên.
Du Ần khó hiểu khoác tạm cái áo rồi xuống lầu, khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa là Phó Đình Viễn, Du Ân cũng không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Có lẽ cô nên thầm cảm ơn trời, vì lần này anh gõ cửa nghiêm túc chứ không phải lật cửa số trèo vào.
“Đã trề vậy rồi mà anh…” Sau khi mở cửa, cô dùng nét mặt không cảm xúc định hòi anh đã trê thế này rồi mà còn có chuyện gì sao, kết quả Phó Đình Viễn lại tiến thêm một bước, ôm gọn cô vào lồng ngực anh.
“Du Ân, anh rất khó chịu.” Giọng điệu anh nghe ảm đạm lạc lõng.
Phản ứng đầu tiên của Du Ần chính là bệnh cảm của anh lại tái phát: “Anh bị sao vậy? Lại phát sốt à?”
Du Ân còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tản ra từ trên người anh, tức khác, cơn giận bất ngờ tìm đến cô, cô nói: “Phó Đình Viễn, anh bị cảm rồi không chịu uống thuốc thì thôi đi, lại còn uống nhiều rượu thế này, không khó chịu mới là lạ đấy!”
Câu nói của Du Ân vừa buột ra khỏi miệng, cô đột nhiên cảm thấy đầu vai của mình hơi ướt, tức khác, cả người cô ***** **** một chỗ.
Phó Đình Viễn anh… không phải là đang khóc đây chứ?
Nếu không thì, tại sao đầu vai cô lại bị ướt?
Lúc bước ra từ phòng tâm, tóc cô đã được sấy khỏ từ lâu rồi mà, vậy nên sẽ không có chuyện nước trên tóc làm ướt quần áo.
“Phó Đình Viễn, anh…” Nhất thời, Du Ân cũng không biết nẻn nói với anh cái gì nữa, cũng không biết dùng từ gì đế miêu tả cảm xúc của cò lúc này.
Cò có thế cảm nhận được giờ phút này tâm trạng Phó Đình Viễn tồi tệ đến cực điếm rồi, vì vậy, cô đã không chọn cách đuổi người, mà nhẹ giọng nói với anh: “Hay là, anh vào trong ngồi trước đi.”
Hai người cứ đứng trước cửa ôm nhau thế này cũng không phải là cách, vậy nên Du Ân chỉ còn biết bảo anh vào trong.
Phó Đình Viễn nghe vậy mới chịu buông cỏ ra, đôi chân dài bước vào nhà cô.
Du Ản nhìn vành mắt đã ửng đỏ của anh, cô thật sự khiếp sợ.
Phó Đình Viền thật sự khóc rồi sao?
Cô vẫn luôn cho rằng kiêu người như anh sẽ không ai có thế cản đường, không chuyện gì có thể đả thương anh.
Sau khi Phó Đình Viễn vào nhà, anh ngồi xuống sô pha phòng khách, có điều từ đầu đến cuối anh vẫn luôn giơ tay che khuất
hai mắt, lưng dựa vào thành ghế sô pha, Du Ân không nhìn ra được giờ phút này anh đang trải qua loại cảm xúc gì. Cô đóng cửa xong thì đi rót cho anh một ly nước ấm.
“Cảm ơn.” Phó Đình Viễn nhận lấy, thấp giọng nói cảm ơn.
Cứ như vậy, một lát sau, cảm xúc của anh dường như đã bình phục rất nhiều, khóe mát ướt nhòe cũng biến mất không còn tung tích.