Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 423
Du Ân hoảng sợ nhìn về phía anh, cô thật lòng cầu xin anh, bình thường anh đã giả đếu cả ngày như âm hồn ám cô không chịu buông, nếu anh thật sự nghi phẻp thì liệu mấy ngày tởi cuộc sống của cô có bình yên nổi không?
Anh đừng nghỉ phép, làm ơn.
Phó Đình Viễn nhìn Du Ân vì khiếp sợ mà đôi môi đỏ hé mờ, hai mât trợn lẽn khiến anh không kìm được thấp giọng bật cười.
Cô không đế anh sống thoái mái, vậy thì anh cũng không thế để cô sống thư thái.
Cỏ càng không muốn nhin thấy anh, vậy thi anh sẽ cảng xuất hiện trước mặt cô.
Anh đã nghĩ kỹ rồi, thời điếm anh từ chối thỏa hiệp vởi Thấm Thanh Sơn, bố mẹ anh chác chán sẽ bị công kích bỏi chuyện này, vậy nên chuyện tạm thời biến mất trước mặt mọi người với anh mà nói là một lựa chọn khá tốt.
Nhản lúc thừa ra một đống thời gian ránh rỗi này, anh có thế theo đuổi Du Ân.
Nhin Phó Đình Viền cười khiến Du Ân có hơi bực, lại nhở tới chuyện mới nãy anh vừa cưỡng hôn mình, cô lập tức giơ tay đấy anh ra: “Anh thích làm gì thì làm, mau trớ về chỏ cúa anh đi.”
Phó Đinh Viễn đế cỏ tũy ý đấy đấy vài cái mà vẫn không chịu nhúc nhích, ngược lại còn không màng tất cả cúi người hôn cô lần nữa.
Loại chuyện như hôn môi này, một khi có lần đãu tiên thì chắc chân sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, có hôn môi rồi thì sẽ càng muốn nhiều hơn nữa, mà hiện tại tám trạng của Phó Đình Viền chính là như thế.
Anh muốn nhiều hơn nữa, muốn rất nhiều rất nhiều.
Du Àn bị Phó Đình Viền hôn đến nối ý loạn tình mê, theo bản nãng giơ tay vỏng qua cố Phó Đinh Viễn.
Mà hành động này của cô tương đương với việc gián tiếp đáp lại Phó Đình Viền, khiến Phó Đình Viển càng siết chặt cỏ hơn, nụ hôn của anh cũng dần mạnh bạo và nóng bỏng hơn.
Du Ân từ từ nhắm mắt lại, cỏ phân bất lực thừa nhận, cô không hề bài xích chuyện cơ thế tiếp xúc thân mật với Phó Đinh Viễn.
Có như vậy, trong chốc lát, cô dường như đã nhìn thấu cái gì đỏ, cô nghĩ, với một người đàn ỏng như Phó Đình Viển, cùng anh quan hệ thể xác nhưng không yêu, có lẽ cũng là một loại hướng thụ.
Bởi vậy, lúc môi Phó Đình Viến đang chuấn bị lần mò xuống dưới, cô đè nhẹ lẽn tay anh, mở miệng thở gấp, nói: Thó Đình Viền, chúng ta nói chuyện đi.”
Thành thật mà nói thì giờ phút này Phó Đinh Viền không muốn nói chuyện, anh chỉ muốn tiếp tục.
Anh nhận ra cô không còn chống cự việc tiếp xúc thân mật với anh như trước nữa, nên nếu như anh vẫn tiếp tục tấn công xuống dưới thì có lẽ, đẽm nay anh sẽ có được cỏ.
Nhưng cuối cùng anh vẫn chọn tôn trọng quyết định của cô, hơi hoi thả lỏng phần tay đang siết chặt eo cô, cố kiềm chế cảm xúc sục sôi trong lòng, mở miệng hỏi: “Nói chuyện gì?”
Du Ân hít sâu một hơi. nhìn thẳng mắt Phó Đình Viền rồi
nói: “Chúng ta sẽ chí duy trì mối quan hệ thế xác, không nói chuyện yêu đương, cũng không nói đến chuyện hôn nhân, chỉ dây dưa thế xác chứ lòng không hướng về nhau, vậy được chứ?”
Phó Đình Viễn suýt chút nữa là bị chọc giận tới nồi ngất xỉu: “Em muốn biến anh thành bạn tình sao?”
Chí dây dưa thế xác chứ lòng không hướng về nhau?
Thật không thế ngờ cô có thể nói ra loại chuyên đáng xấu hố thế nảy!
Du Àn di chuyến tầm mát sang hướng khác, biếu cám cỏ phần lạnh nhạt, mờ miệng nói: “Nếu anh không muốn thì quèn đi, cũng không còn sớm nữa, anh có thế đi được rồi.”
Hiện tại cô tuyệt đối không cỏ khả năng yêu đương với Phó Đình Viến, nếu không phải tại anh lúc nào cũng lì lợm la liếm thi cũng sẽ chầng có chuyện cỏ đe nghị dãy dưa thế xác với anh.
Trước đáy Du Ân đã từng nghĩ tới chuyện này, có lẽ Phỏ Đình Viền chỉ muốn ngủ với cô một giấc mà thôi, ngủ xong rồi thì có khá năng anh sẽ không còn nhớ thương cô như vậy nữa, cho nên cô mới đưa ra dê nghị kiểu nảy.
Ngoải ra, trong lỏng Du Ân vần cỏn một mục đích khác. Phó Đình Viền vốn là một người cực kỳ kiêu ngạo, cô dê nghị với anh chỉ quan hệ thế xác chứ không quan hệ yêu đương, chác chắn Phó Đinh Viền sẽ thấy rất mất mặt, thẹn quá hóa giận rồi bỏ đi, sau này sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa, khi đó cũng coi như cô đã hoàn toàn được giái thoát.
Sau khi bị đuối không thương tiếc, bàn tay Phó Đình Viền đặt trẽn eo cô đột nhiên siết chặt lại, như thế muốn cẩt đứt eo cỏ.
Bị một người phụ nữ biến mình thành công cụ làm tình, không nói chuyện yêu đương, không nỏi chuyện kết hỏn, đây có lẽ là chuyện đáng nhục nhã nhất của Phó Đình Viên nhất trong bao nhiêu năm qua.
Con mẹ nó, cái này thì có khác quái gì mấy lão sói già lưu manh trong quán bar chứ?
Sự tự tôn của Phó Đình Viễn chịu sự giâm đạp trước nay chưa từng có, thế nèn ngọn lửa giận lúc nảy đả bùng cháy mãnh liệt trong lòng anh, anh trừng mắt liếc Du Ân một cái, sau đó đứng dậy phất tay áo rời đi, còn mạnh tay đóng cứa nhà Du Ân sầm một cái.
Du Ân bị anh bó lại trẽn sô pha, cô thớ dài một hơi nhẹ nhõm.
Kế hoạch đã thực hiện được, cuối cùng cô cũng thoát khỏi anh.