NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 427

  1. Home
  2. Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
  3. Chương 427
Prev
Next

Phó Đình Viễn ghé sát vào cô, nhiệt độ nơi đáy mât nóng như thièu như đốt, nhỏ giọng nói: ‘Phòng bếp cũng có thể mà không phải sao? Phòng tâm, phòng khách, sô pha, chỉ cần muốn, nơi nào cũng có thế hết. Cho nên có rời khói giường thì chúng ta vần thân mật được.”

Du Ân bị câu nói này cúa anh chọc cho đỏ mặt, chưa kế, hơi thở của anh cứ phả vào bên tai cô, khiên cơ thể cô nóng ran lên được.

Cô nào có thế ngờ được tốc độ quay xe của Phó Đình Viên lại đạt đến trình độ này, chưa kế, cô còn không có cách nào phán bác.

Cái gì mà bọn họ vẫn có thế thân mật ngay cá khi rời khói giường chứ, có mà anh đang cãi chày câi cối không nói lý lẽ ấy. Cô thừa nhận cô đề nghị anh bât đầu mối quan hệ thế xác, nhưng rõ ràng anh lại đang muốn bắt đầu mối quan hệ yêu đương bình thường với cô.

Đủng là đồ cáo già!

Du Ân cảm thấy bản thân đang bị người ta sáp đặt, cô còn tưởng minh đưa ra đe nghị như vậy sẽ khiến lòng tự tôn của anh tốn thương sâu sắc, rồi anh sẽ rời xa cô, nhưng kết quả lại là cô tự đào hố chôn mình.

Cũng may lúc này tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, chác đồ ăn mà Phó Đình Viễn gọi đã tới rồi.

Du Ân đẩy anh ra rồi nói: Tôi đi mở cửa/

Cô không muốn lúc mở cửa người ngoài lại nhìn thấy Phó Đình Viễn xuất hiện trong nhà cô, nhất là lúc này trên người anh vẫn đang mặc quần áo ở nhà.

Đương nhiên, Phó Đình Viễn biết lúc này không thế bức éo Du Ân quá, cho nẻn anh đă đứng dậy tránh ra một bên.

Du Ân cầm đồ ăn tiến vào, trong phòng có tiếng tin nhân từ VVechat kêu tích tích không ngừng, Du Ân liếc mắt nhìn Phó Đình Viễn đã khôi phục lại biếu cảm bình thường đang cầm điện thoại, cỏ cảm thấy võ cùng phiền lỏng.

Trẽn khuôn mặt khôi ngô anh tuấn cúa người đàn ông chí toàn là ý cười, khỏe môi không tự chủ được khẽ cong lên, dường như trong lòng đang tràn ngập chuyện vui.

Dịch Thận Chi là người mở lời đầu tiên trong nhóm, anh ta tag tháng tên Phó Đình Viền: Tôi nghe nói, cậu kêu người đem đồ án tới nhả Du Ân hả? Tinh huống giữa hai người lả thế nào

vậy?”

Phó Đình Viển kiềm chế nụ cười nơi khóe môi, dửng dưng đáp: ‘ớ bên nhau.”

Ngước mât lên thấy Du Ân đang cầm đồ ăn tiến vào, anh lập tức đặt điện thoại xuống, bước tới nhận lấy đồ ăn rồi đặt trên bản. Du Ân vốn muốn nói anh đừng cười xán lạn đến mửc đó, nhưng sau khi thấy anh chạy tới ân cân dọn đồ ăn ra, cô lại im lặng không muốn nói gì nữa.

Phó Đình Viền nhán một câu đó xong, bốn người trong nhóm như bùng nố.

Dịch Thận Chi tỏ vẻ kinh hãi: “Không thế nào? Nhanh như vậy sao?*

Giang Kính Hàn lặn dưới nước cả vạn năm cũng ngoi lên tâm tắc: “Cậu Phó, cậu khiến tỏi phải lau mắt nhin đấy.’

Hứa Hàng cũng vỗ cùng kinh ngạc: “Chuyện này quả thực là bất ngờ.”

Dịch Thận Chi còn nói tthèm: “Chầng phái mấy hỏm trước cỏn trình diền khổ nhục kế, đau khồ đứng giữa trời mưa trước cửa nhà họ Diệp xin được gặp mặt người ta sao?”

Chầng trách sao bọn họ lại kinh ngạc thế, thật sự thì trước đó Du Ân đã hoàn toàn cự tuyệt Phó Đình Viễn rồi.

Giữa lúc ba người kia đang kinh ngạc không thôi thì Phó Đình Viễn ném lại một cảu: “Cơ thế ớ bẻn nhau.’

Ba người đồng loạt: ’…*

Sau khi Phó Đình Viễn thấy ba người bọn họ cạn lời, anh mới hài lòng tât điện thoại rồi ngồi xuống cùng ăn cơm trưa với Du

Àn.

Làm tâm trạng của mấy anh em tốt lên xuống như tàu lượn siêu tốc cũng chinh là thú vui cúa anh, anh em tốt chính là đế trêu chọc, để đem ra làm trò cười cho nhau.

ĐỒ ãn ở nhả ản của Dịch Thận Chi quá thực rất ngon, nhưng lượng cơm Du Ân ăn cũng không lớn, cho nên rất nhanh sau đó cô đã ăn xong.

Cô vừa định buông chiếc đũa xuống thì, cái bát trước mặt đột nhiên bị Phó Đình Viễn gảp một đũa thức ăn vào, Du Ân kháng cự: “Tôi ăn no rồi—**

Khóe môi Phó Đinh Viễn cong lẽn thảnh nụ cưỡi có phần hoi mờ ám: ‘Ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có sức được.”

Khuôn mặt Du Ân lập tức đỏ bừng lẽn, cô nói: ‘Phó Đình Viển, anh cút xéo cho tôi!”

Tại sao trước đây cô không phát hiện ra anh là loại người không biết xấu hố đến mức này chứ, mờ miệng ra là toàn thốt lẽn mấy lời kiếu nảy.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 427"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com