Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 428
Có điều, sau đó thử nghĩ lại thì trước đây khi cô và Phó Đình Viền ở chung, không khi giữa hai người chưa từng có mùi ảm muội hay tình tứ quyến rũ kiểu này. Hầu như lúc ngồi trên bàn cơm hai người đều không nói chuyện, mà sau khi ăn xong Phó Đình Viễn sẽ tới phòng sách làm việc, hai người cũng không giao tiếp với nhau quá nhiều.
Trong suốt mấy năm đó, bọn họ giao tiếp với nhau nhiều nhất là ó trên giường, cơ thế giao tiếp có lẽ sẽ càng khắc sâu, càng
thường xuyên hơn so với việc giao tiếp tinh thần.
Nghĩ đến đây, Du Ân nhịn không được buông một câu: “Đúng là, không đồng ý quan hệ yêu đương là sáng suốt.’
Phó Đình Viến nhướng mày: “Em có ý gì?’
Du Ân hừ nói: ‘Tính cách vô sỉ không biết xấu hố như anh, một trăm phần trăm là tôi không thích.”
Phó Đình Viên rất vô tội biện minh cho bản thân: ‘ Này chầng phái là mấy lời nói tình cám trai gái sao? Không lẽ em muốn anh đi nói mấy lời nảy với phụ nữ bèn ngoài?’
Du Ân đứng dậy khỏi bản ăn, đáp lại anh bâng một nụ cười tươi rói, sau đó nói: ‘Mời anh đi nói lời này với những người phụ nữ bên ngoài, đừng có nói trước mặt tôi.*
Du Ân nói xong thì lập tức xoay người rời đi, cô tính lên lầu thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời khói nhà. Tạm thời cỏ phái tránh xa Phó Đình Viền để lấy lại binh tĩnh, phòng trừ trường hợp anh ăn no xong không có việc gì làm lại lồi cô ra vận động.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy nên động tác của Du Ân cũng rất nhanh lẹ, mặc xong quần áo liền chạy xuống lầu, nhìn Phó Phó Đình Viền vln đang tao nhã ngồi trẽn bàn ãn dùng cơm, nói: ‘Tôi có chút việc phải ra ngoài.”
Không đợi Phó Đinh Viển kịp phản ứng lại, cô đẫ xách người chạy ra khỏi cửa nhà.
Phó Đình Viền bực bội không thôi, cô đừng tưởng anh không
Thật đúng là một con người nhát gan, có dũng khí dề nghị cái gì mà dáy dưa thế xác chứ không quan hệ yẽu đương, vậy mà giờ lại không có dũng khí đối mặt.
Du Ân ra khỏi khu chung cư thì lái tháng xe tới đoàn làm phim fldung phi truyện^, cô không còn nơi nào đê đi nữa rồi.
Tô Ngưng vân đang trong đoàn phim đóng phim, giờ cô cũng chi biết tởi đoản phim tim cỏ ấy.
Thời điếm Du Án tới vừa đúng lúc Tô Ngưng quay xong cánh của mình, hai người ngồi trong xe bảo mầu của Tô Ngưng nói chuyện phiếm.
Sau khi nghe Du Ân kế vê chuyện tối qua cô và Phó Đình Viên điên cuồng vận động, Tô Ngưng không nhịn được phá lên CƯỜI ha ha, vừa cưỡi vừa chẽ’ nhạo Du Ân: “Cậu được lâm Du Ân, dám chơi trò chơi tình cảm/
Du Ân chinh là người đua ra đề nghị chỉ quan hệ thể xác chứ không quan hệ yêu đương, thế chầng phải là chơi trò chơi tình cám thì là gi?
Du Ân áo não cực kỳ: “Tớ có thế nói là giờ tớ đang hối hận đến chết rồi không?’
Tối hõm qua rõ ràng người uống rượu là Phó Đình Viễn, vậy tại sao cô lại là người đầu óc không tỉnh táo nói ra mấy lời đề nghị kiếu đó chứ? Mà cơ bản là cô cũng không thể ngờ được Phó Đinh Viễn thật sự đồng ý.
‘Có gì mè phải hối hận?” Tô Ngưng không đế bụng nói: “Ngủ
với Phó Đinh Viễn, châc chân sẽ không lổ.”
Du Ân che mặt: “Sao mà không lỗ được chứ, tớ mệt muốn chết được, tở cỏ cảm giác cơ thế mình bị khoét rỗng luôn ấy!’
Tô Ngưng không kièng dè gì lại phá lẽn cười lần nữa: ‘Chí cần ăn thèm mấy món bô’ dưỡng là được rồi, hảy lật ngược thế cờ, ép khô sếp lớn Phó đi.”
Du Ân:
Tò Ngưng đột nhiên dùng nét mặt nghiêm nghị nhắc nhở cỏ: ‘Có điều, tớ có chuyện này cân phải nhác cậu cẩn thận chút.’
Du Ân hỏi: “Chuyện gi?”
Tỏ Ngưng thần bí cười hề hề nói: ‘Các cậu làm việc kịch liệt như vậy, cũng cân phải có biện pháp tránh thai hẳn hoi đấy.”
Tò Ngưng nói khiến sống lưng Du Ân bất chợt cháy một tầng mồ hôi lạnh, đúng vậy, phải có biện pháp tránh thai kỹ càng.
Nếu giờ mà cô mang thai thi chẳc cô sẽ sốc phát khóc mất.
Dựa theo thái độ hiện tại cúa Phó Đinh Viễn với cỏ, một khi mang thai, anh có thể sẽ trói cô đến Cục Dân Chính phục hôn ngay lập tức.
Không thế không thừa nhận, Tô Ngưng thật sự là cỏ bạn thán rất rất tốt, mặc dù rất nhiêu lúc cô ấy luôn cười đùa cợt nhã, nhưng lúc nghiêm túc lại nghiêm túc hơn bất cứ ai.