Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 456
Tỏ Ngưng quay đầu nhìn Du Ân, ra hiệu cô cứyẽn tâm, rồi quay đầu tiếp tục trò chuyện với hai người kia.
Du Ân không lo lắng Tô Ngưng sẽ nói quá nhiều, bời vì cô biết châc rằng Tô Ngưng sẽ không hại cô, nhưng cô không hiếu tại sao Tô Ngưng lại đột ngột tiết lộ thông tin Phó Đình Viền đang theo đuối vợ cũ cho bọn họ biết.
“Vợ cũ ư?” Một người ồ trong đó ngạc nhiên đến nổi không khép được miệng.
Người kia cũng lên tiếng: Theo đuổi vợ cũ ư? Câu này cũng có
lý”
TÔ Ninh từ tốn nói: “Tôi nghe nói trước đây anh ta chẳng hề trân trọng người vợ cũ này, nhưng bây giờ lại phát hiện người ta rất tốt, nèn bám mãi không buông, thật sự rất khốn nạn.”
Một người tiếp lời: “Cô nói tôi mới nhớ, trước đây tôi cũng đã tham gia lề kỷ niệm tròn một năm của Phó thị. Cô Phó kia đã mặc một chiếc váy đỏ ném đơn thỏa thuận ly hôn vào mặt chủ tịch Phó.”
Dứt lời, người kia không khỏi thở dài: Tiếc là lúc đó tôi ngồi khá xa, ở mấy hàng ghế cuối cùng, nên không nhìn thấy rõ gương mặt thật của cô vợ. Nhưng nhìn từ xa về đường nét khuôn mặt và khí chất thì rất xinh đẹp. ”
Tô Ngưng ra sức gật đầu: “Lúc đó tôi ngồi ở phía trước, nên có thê’ nhìn thấy rõ ràng, cô Phó thật sự là tuyệt sắc giai nhân.”
Nghe thấy lời khen khoa trương mà Tô Ngưng dành cho mình, Du Ân xấu hố đến mức lúc ăn suýt căn vào lưỡi.
Lát nữa cô phải trao cho Tô Ngưng giải thưởng bạn thân tốt nhất Trung Quốc, có thế dùng từ tuyệt sắc giai nhân đế miêu tả cô thì đúng là tình yêu đích thực rồi.
Hai người kia chầng hề nghi ngờ lời nói của Tô Ngưng, không nhịn được tấm tắc: “Nếu những lời cô nói là sự thật, vậy thì tôi rất hỏi chủ tịch Phó, bây giờ anh mặt dày mặt dạn theo đuổi vợ cũ như vậy, mặt có đau không?”
Vừa dứt lời, Tô Ngưng và hai nữ diễn viên kia đều không khỏi bật cười thành tiếng.
Du Ân ở bên cạnh không thể nghe tiếp được nữa, cô vươn tay kéo áo Tô Ngưng, Tô Ngưng quay đầu lại, nói nhỏ vào tai cô: “Bây giờ cậu và Phó Đình Viễn tiếp xúc gần như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị chụp lại, tớ đang thông qua miệng hai người này đồn chuyện này ra ngoài trước, đế quần chúng ăn dưa kia phòng hờ.”
“Cảm ơn cậu…” Du Ân không ngờ Tô Ngưng lại phòng ngừa chu đáo cho mình như vậy, nên nhất thời cảm động đến mức vành mát hơi đỏ lên.
Tô Ngưng rất sảng khoái nói: ‘Cậu vui thì tớ cũng vui.”
Tô Ngưng vừa dứt lời, Du Ân nhìn thấy một trong hai nữ diễn viên kia đang nhìn chằm chẵm mình, trong lòng cô hơi hoang mang, chắng lẽ cô ta đã nhìn ra cô giống vợ cũ Phó Đình Viễn hay sao?
Chác chán, cô đã nghe thấy người kia nói với mình, “Biên kịch Vi Lương, sao tôi cứ cảm thấy… đường nét khuôn mặt của cô
hơi giống vợ cũ chủ tịch Phóng vậy?”
Du Ân khẽ cười đáp: “Cô nghĩ nhiều rồi, một biên kịch nhỏ không tên tuổi như tỏi, làm cỏ thể kết giao với người cao cao tại thượng như chủ tịch Phóng cơ chứ?”
Tô Ngưng ờ bên cạnh giải vây giúp cô: “Đúng đó, tối hôm đó cô Phó trang điếm lộng lầy, ai mà biết sau khi tẩy trang sẽ trông như thế nào.”
Du Ân:
Tỏ Ngưng thật sự là người bạn tốt nhất Trung Quốc, lúc khen thì chầng hề keo kiệt, còn lúc tổn hại thì chầng hề nương tay.
“Cũng đúng.” Hai người kia đều là diễn viên, nên biết rất rõ phụ nữ trước và sau khi trang điểm khác xa đến nhường nào, vì thê’ bọn họ không còn liên tưởng Du Ân với Phó Đình Viễn nữa.
Đúng lúc này Du Ân nhận được tin nhân từ Chung Văn Thành, anh ta hỏi cô: “Em có muốn mời chủ tịch Phỏng tới không?”
Mọi người đang ngồi bên một chiếc bàn dài, để tránh hiềm nghi, Du Ân và Tô Ngưng đã ngồi ờ vị trí cách xa Chung Văn Thành, nên Chung Văn Thành đã liên lạc với cô bầng cách gửi tin nhắn.
Du Ân ngước mắt lên nhìn Chung Văn Thành, ngẩm nghĩ một lúc rồi nhân lại: “Tối nay anh là chủ nhân của bữa tiệc, nên anh có quyền quyết định.”
Chung Văn Thành trả lời: “Quả thật anh là chủ nhân, nhưng anh đang quan tâm đến cảm xúc của em. Nếu chủ tịch Phóng
tới đây khiến em khó chịu thì anh sẽ không đi mời.”