Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 457
Lời nói của Chung Văn Thành tuy thắng thân nhưng lại tối nghĩa, mặc dù bọn họ đã gỡ bỏ mối quan hệ ngoài mặt, nhưng trong lòng anh ấy vần chưa giải trừ tình cảm mà anh ấy dành cho cô.
Du Ân đành phải nhán lại: “Vậy thì đừng mời anh ta qua đây.”
Chung Văn Thành hiếu rõ: “Vậy thì anh sẽ đi qua đó mời rượu anh ta.”
Sau khi trả lời tin nhân của Du Ân, Chung Văn Thành liền nói với mọi người một tiếng, rồi cầm ly rượu đi qua phòng bao bên cạnh tìm Phó Đình Viễn.
Quả thật Phó Đình Viễn đang ở phòng kê’ bên cùng Dịch Thận Chi, hai người dùng bữa rất lẻ loi.
Dịch Thận Chi bị Phó Đình Viễn kéo tới làm bia đỡ đạn, bâng không một mình Phó Đình Viễn dùng bữa trong phòng bao lớn như vậy sẽ lúng túng đến nhường nào.
Dịch Thận Chi chẳng hề khách sáo chê bai: “Đồ ăn dở như vậy, cậu nói thử xem cậu có ý đồ gì? Mấy nhà hàng dưới trướng của tôi không ngon à?”
Dịch Thận Chi cực kỳ kén ăn, bằng không sẽ không thành lập nhà hàng dưới trướng của mình, lôi kéo đầu bếp giỏi nhất, chỉ đế thỏa mãn nhu cầu ăn uống của mình.
Phó Đình Viền máng anh ta: “Đồ ăn dù có ngon đến mấy, nhưng cách xa người phụ nữ mình yêu thì có ngon được
không?”
Dịch Thận Chi cười khấy đáp lại anh: “Coi như hôm nay tôi đã hiếu được câu trọng sắc khinh bạn rồi.”
Từ khi Phó Đình Viễn nhìn rõ tấm lòng mà mình dành cho Du Ânf thì trong mắt anh không còn mấy người anh em này nữa.
Lúc Chung Văn Thành gõ cửa đi vào, thấy trong phòng bao chỉ có Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi, không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn cười.
Chung Văn Thành nhanh chóng đoán ra Phó Đình Viền đến đây vì lý do gì, anh ta biết Du Ân ra ngoài dự tiệc, vì mình không tiện tham gia, nên chỉ có thế ngồi đợi ở phòng kế bên, hành động này thật sự hơi dáng thương.
Nhưng anh ấy vẫn điềm nhiên cầm ly rượu đi vào: “chủ tịch Phóng, tổng giám đốc Dịch, biết chủ tịch Phóng đang dùng bữa ờ đây, nên tôi qua đây để mời rượu.”
Phó Đình Viền và Dịch Thận Chi cùng cụng ly với Chung Văn Thành, Dịch Thận Chi nói thắng: “Không bằng anh dẫn hai chúng tôi đi qua đó đế mọi người cùng náo nhiệt đi?”
Chung Văn Thành đau đầu, anh ấy vừa hứa với Du Ản là sẽ không mời Phó Đình Viễn qua đó rồi, nhưng Chung Văn Thành không ngờ phòng kế bên chỉ có hai người Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi, anh ấy còn tướng Phó Đình Viễn hẹn đối tác làm ăn đến đây đế xã giao…
Cuối cùng, anh ấy chí có thế nói: “Nếu hai anh không chê thì
hãy gia nhập với chúng tôi.”
Dịch Thận Chi cầm ly rượu của mình rời đi ngay, đế lại Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành cùng là hai người đàn ỏng cao ráo, đẹp trai, xuất chúng, hai người nhìn nhau rồi lần lượt rời đi.
Chung Văn Thành dần Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi trờ về phòng bao, rồi giới thiệu sơ lược bảo hai người họ cũng đến gia nhập bữa tiệc này, khiến bầu không khí trong phòng bao nhất thời bùng cháy.
Đầu của Du Ân to ra.
Nhưng hoa hồ điệp Dịch Thận Chi còn cố ý cầm ly rượu đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, niềm nở cười nói: “Biên kịch Vi Lương, liệu tôi có được vinh hạnh ngồi cạnh cô không?’
Trước mặt nhiều người như vậy, Du Ân còn có thể nói gì cơ chứ?
Cô chỉ cỏ thế nở nụ cười hào phóng đáp: “Đó là niềm vinh hạnh của tôi.”
Du Ân vừa dứt lời, Dịch Thận Chi đẽ giơ tay lên gọi Phó Đình Viễn: “Lão Phó, cậu tới đây ngồi này.”
Dưới lời mời của Dịch Thận Chi, Phó Đình Viễn tự nhiên ngồi cạnh Du Ân, nụ cười giả tạo trên mặt Du Ân sâp không chống đỡ được rồi.
Coi như cô sợ Phó Đình Viền rồi, sớm biết anh bám mãi không buông thế này, không bằng cô đi về nhà đổi mặt với anh.
“Sếp Phó.” Du Ân vì việc chung mà nở nụ cười, lên tiếng chào Phó Đình Viễn, sau đó không nói thêm gì nữa.
Phó Đình Viễn nhìn vé mặt lạnh nhạt giá bộ như không quen biết mình của cô, rồi nhớ lại hình ảnh mặn nồng tối hỏm qua lúc cô ôm eo anh, giơ tay cởi một nút cúc áo, trong lòng anh thầm giận hờn nghĩ đêm nay về nhất định phải khiến cho cô khóc lóc cầu xin anh mới được.
Bởi vì Phó Đình Viễn là nhà đầu tư hậu trường trong “truyền kì Dung phi” nên sau khi ngồi vào chỗ, Phó Đình Viễn lịch sự nói mấy câu ý như hy vọng “truyền kì Dung phi” quay chụp thuận lợi, sau đỏ mọi người phần ai người ấy ăn là được rồi.
Thế nhưng với tư cách là sếp lớn phía sau màn, chỗ Phó Đình Viễn chác chán không thể yên tĩnh được.
Các diễn viên và nhân viên tố công tác ở đoàn làm phim hết người này đến người khác qua mời rượu anh, trò chuyện, cố gãng thu hút sự chú ý của anh, tạo ân tượng sâu sắc về bọn họ trong mắt Phó Đình Viễn.