Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 459
Nhất là khi Du Ân tức giận hoặc Du Ẩn không quan tâm đến anh, nghĩ thôi Dịch Thận Chi đã thấy hay rồi.
Phó Đình Viễn mặc kệ Dịch Thận Chi, vẫn đứng dậy bỏ đi.
Diễn viên nữ vừa đổi chỗ đến cạnh anh sầp tan vỡ rồi, biểu cảm cũng nhất thời trờ nên lúng túng.
Ai cũng có thê’ đoán được mục đích của cô ta là gì, ai ngờ Phó Đình Viễn còn không thèm liếc nhìn cô ta một cái đã quay người rời đi rồi, còn không che giấu sự ghê tởm của anh dành cho cô ta.
Phó Đình Viền bước tới chào Chung Văn Thành một tiếng, Chung Văn Thành đứng dậy cười tiễn anh đi.
Suốt quá trình đó Du Àn không ngấng đầu nhìn Phó Đình Viễn, nhưng cô có thế cảm nhận được ánh mầt của Phó Đình Viền tựa như dao nhỏ nhìn cô, không hiếu sao cô lại cảm thấy lạnh cả người.
Phó Đình Viễn đã đi rồi, Dịch Thận Chi cũng không muốn ở lại đây một mình nên cũng đứng dậy rời đi.
Điện thoại của Du Ân nhanh chóng nhận được tin nhắn của Phó Đình Viền: “Ra ngoài.”
Du Ân mấp máy môi, anh đang ra lệnh cho ai thế? Anh nghĩ anh là ai của cô vậy?
Cất điện thoại đi không thèm quan tâm đến anh nữa, tiếp tục ăn cơm.
Nửa ngày sau, điện thoại của cô lại vang lên, vần là tin nhắn Phó Đình Viền gửi tới: “Hay là em muốn tôi vào đó, trước mặt tất cả mọi người đưa em ra ngoài.”
Du Ân mấp máy môi, anh đang ra lệnh cho ai thế? Anh nghĩ anh là ai của cô vậy?
Cất điện thoại đi không thèm quan tâm đến anh nữa, tiếp tục ăn cơm.
Nửa ngày sau, điện thoại của cô lại vang lên, vẫn là tin nhẳn Phó Đình Viền gửi tới: “Hay là em muốn tôi vào đó, trước mặt tất cá mọi người đưa em ra ngoài.”
Du Ân nghiến răng.
Anh muốn khiến cô đổi ý bang cách cư xử mạnh mẽ và độc đoán như vậy sao?
Nhưng cô thật sự sợ anh nối điên đến bât cô, cô chỉ có thế thỏa hiệp thôi, đứng dậy chào tạm biệt với mấy người Chung Văn Thành, chỉ nói là muộn rồi nên mình phải trở về.
Đôi mát sác sảo của Phó Đình Viễn nhìn chầm chằm cô, anh không nói gì cả.
Tô Ngưng rời đi cùng Du Ân, vừa ra khỏi cửa đã thấy xe của Phó Đình Viền đang đỗ bên đường.
Tô Ngưng tốt bụng nhâc nhớ Du Ân: “Có vẻ anh ta rất tức giận chuyện cậu đối chồ cho người kia.”
Du Án rủ mát xuống: “Sao anh ta lại tức giận chứ, chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà, chỉ là quan hệ thân thể thôi, tớ không muốn
có quan hệ khác với anh ta.”
Tô Ngưng nghe vậy liền cười trên nồi đau của người khác, nói: “Cậu mà nói như này với anh ta thì thê’ nào anh ta cũng tức nổ phối cho mà xem.”
“Cậu lên xe của anh ta đi.” Tô Ngưng biết chắc chân Phó Đình Viễn đang đợi Du Ân.
Du Ản nhìn ngó xung quanh một lát rồi bất chấp khó khăn ngồi vào trong xe Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viền trầm mặc phóng xe đưa cô đi, ngay khi xe vừa dừng trước biệt thự, Du Ân đã bị Phó Đình Viễn cúi người xuống hung hăng hôn.
Nụ hôn của Phó Đình Viễn đến một cách mãnh liệt và sâu. Du Ân bị anh đè trên ghế xe không thế cử động dù chí một chút, nên chí có thế thụ động đón nhận sự điên cuồng đột ngột của anh.
Sau khi hôn một lúc, dường như vẫn chưa làm dịu cơn khát của anh, Phó Đình Viền dứt khoát nhấc Du Ân ra khỏi ghế, kéo đến ghế lái đè lẽn người anh tiếp tục nụ hôn.
Nhiệt độ trong xe tăng lên nhanh chóng, Du Ân vội vàng giãy khỏi trước hành động ngày càng trở nên tùy ý của Phó Đình Viễn, tức giận trừng mât nhìn anh và hỏi: “Anh làm gì vậy? Bây giờ đang ở trong xe!”
Du Ân vừa nói vừa đưa tay lên choàng chiếc áo lên vai để che đi làn da lạnh giá của mình.
Phó Đình Viền nhìn chằm chằm vào cô bằng con ngươi đen kịt, trơ trẽn nói: “Không có chỗ nào quy định trong thỏa thuận.”