Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 461
Sau khi nghe thấy lời hối hận của anh, Du Án bình tĩnh nói:
“Phó Đình Viền, anh thực sự không làm gì sai.”
Yêu một người là đúng, không yêu một người cũng không sai.
Phó Đình Viền mạnh mẽ nói: ‘Anh đã sai! Anh thật sự sai rồi!”
“Sai lầm của anh là đã thỏa hiệp, lấy em mà bỏ mặc em. Sai lầm của anh là vì những cảm xúc kỳ quặc của bản thản mà bỏ lỡ em.”
Nói xong những lời này, Phó Đình Viễn lại buông Du Ân ra, đôi mắt đen láy nhìn cô hỏi: “Em không chấp nhận anh, chẳng lẽ không phải vì vẫn còn oán trách anh sao? Thậm chí có thể nói là hận anh.”
Du Ân phủ nhận lời nói của anh: “Tôi không trách anh. Tôi không chấp nhận anh nữa vì bây giờ tôi đã trưởng thành và cấn trọng hơn rất nhiều, tôi sẽ không yêu ai một cách dề dàng”.
“Tôi cũng cảm thấy rằng có nhiều điều quan trọng đế làm trong cuộc sống hơn tình yêu, chắng hạn như đấu tranh cho sự nghiệp, chắng hạn như quản lý mối quan hệ gia đình đã mất.”
Phó Đình Viền hiểu, cô nói dề nghe như vậy, thực tế chỉ vì không muốn để ý đến anh.
Cô nói gì mà cấn trọng hơn rồi, không phải vì cô đẽ bị anh làm tốn thương hay sao…
Du Ân lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với anh, nhìn đồng hồ rồi hạ lệnh đuổi khách: “Đả muộn rồi, anh về đi.”
Phó Đình Viền nói mà không cần suy nghĩ: “Anh không muốn rời đi.”
“Thỏa thuận đầu tiên…” Du Ân vừa muốn nói ra nội dung thỏa thuận đế kiềm chế anh và bảo anh đừng ở lại chỗ cô, nhưng Phó Đình Viễn lại đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, ngăn cản mọi lời nói của cô bằng cách này.
Sau khi anh thả người ra, Du Ản tức giận đưa tay lên lau miệng, chán ghét nói: “Nếu anh luôn không phối hợp, chúng ta thật sự không cần tiếp tục mối quan hệ này.”
Du Ân nói xong định bước lên lầu nghỉ ngơi, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Đương nhiên, Phó Đình Viễn sẽ không rời đi, mà đi theo cô lên lầu và phản đối gay gầt: “Hôm nay em cho phép loại phụ nữ không đàng hoàng đó tiếp cận anh, anh rất đau lòng.”
Khóe miệng Du Ân giật giật, hóa ra anh đang bát đầu tính sổ
với cô.
Ngoài ra, anh mắc gì lại nói rằng nữ diễn viên người ta không đàng hoàng? Không phải chỉ là cố áo hơi thấp một chút thôi sao?
Du Ân viện lý do: “Cô ấy muốn đổi với tôi, tôi cũng không thể nào từ chối.”
Phó Đình Viền hừ lạnh một tiếng: “Vì sao không thế từ chối, cứ nói là không đổi thôi. Theo địa vị của cô ta ở giới giải trí thì không thế làm gì em.”
Không đợi Du Ân nói gì, anh lại tố cáo cô: “Rõ ràng bán thân em muốn đối, không muốn ngồi cùng anh.”
Du Ản cảm thấy hành vi không thuận theo không buông tha của anh đối với cô lúc này vì sự việc này thực sự còn ấu trĩ hơr một đứa trẻ lên ba. May mà cuộc gọi điện video của Diệp Văn gọi đến vào lúc này, đúng lúc giải cứu cô.
Sợ Phó Đình Viển sẽ làm ầm ĩ khi đang gọi video với Diệp Văn, cô đả nhanh chóng khóa trái cứa sau khi vào phòng ngú và cương quyết nhốt Phó Đình Viễn ở ngoài cửa. Phó Đình Viễn suýt nữa tức chết.
Du Ân và Diệp Văn gọi video rất lâu, lâu đến mức Phó Đình Viễn đi tám trong một phòng tầm khác của nhà Du Ân ra, giải quyết nhanh một số công việc mà Chu Nam và Chu Mi gửi cho anh, cả hai vẫn chưa nói chuyện xong.
Phó Đình Viễn cám thấy buồn chán nên phải bám vào cửa phòng ngủ của Du Ân để nghe trộm xem cô và Diệp Văn đang nói gì.
Kết quả là vừa đặt tai lên cửa, anh đã nghe thấy Du Ân kinh ngạc nói: “Hà vr Niên sáp đến Giang Thành?”
Phó Đình Viền cảm thấy tồi tệ sau khi nghe thấy câu này.
Hà Vĩ Niên sâp đến?
Vốn tưởng rằng trờ về Giang Thành sẽ là sân nhà của anh, không ngờ Hà Vĩ Niên vần theo đến, thật đúng là âm hồn bất tán quá mà.
Anh có hơi mất kiên nhẫn, giơ tay gõ cửa phòng Du Ân, cố ý dùng hành vi này đế khiến Du Ân ngột ngạt, nhân tiện thế hiện sự bất mãn mạnh mẽ của mình rằng anh hy vọng Du Ân sẽ không cho Hà vr Niên đến.
Du Ản sợ gần chết vì tiếng gõ cửa phòng ngủ của Phó Đình Viễn. Cô sổng một mình, vậy mà lại có tiếng động từ cửa phòng ngủ của cô vào lúc nửa đêm, không thế đảm bảo Diệp Văn không nghi ngờ trong nhà cô có người.
Quả nhiên, Diệp Văn khẽ cau mày hỏi: “Âm thanh gì thế?”
Du Ân nhanh chóng nói qua loa: “Có lẽ Tiếu Tiếu đang cào cửa bẽn ngoài đê’ cố vào.”
Phó Đình Viễn bên ngoài: “…”