Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 465
Phó Đình Viễn nghiêm mặt nói: “Anh không cảm thấy uất ức.”
Sau khi nói xong, anh lại nhấn mạnh: “Chỉ cần em có thế yéu anh lần nữa, thì bất cứ điều gì anh làm đều xứng đáng.’
Du Ân sững sờ nhìn anh, Phó Đình Viễn lại nói: “Anh cũng không không thế luôn không biết gì về chuyện trong nhà. Anh có thể chăm sóc em như bây giờ khi em ốm. Hơn nữa sau này có con rồi, anh cũng không thế bỏ mặc một mình em bận rộn, anh học nấu ăn có thể chia sẻ với em.”
Du Ân không biết mình nên xúc động hay tức giận khi nghe những lời này cúa Phó Đình Viễn.
Anh nói có thế chăm sóc cô và chia sẻ với cô thật sự khiến người ta rất cảm động. Nhưng anh lại còn nghĩ đến việc bọn họ sẽ có con? ủa gì dợ?
Cô đã nhấn mạnh nhiều lần với anh rằng cô sẽ không có con. Vậy tức là anh đã chác chán về sau cô sẽ tái hôn với anh Ư?
Nghĩ đến đây, Du Ân tức giận kéo chăn bông lên che chính mình: “Tôi không có tâm trạng ăn cơm, anh tự ăn đi.”
Thật là, bị anh chọc tức no luôn rồi.
Phỏ Đình Viễn miền cưỡng ôm cô qua chăn bông: “Anh mang vào cho em.”
Anh nói xong bèn đứng dậy đi ra ngoài. Du Ân chỉ cảm thấy trong bụng hơi khó chịu, không phải bệnh nặng không thế xuống giường, đợi Phó Đình Viễn vào cho ăn thì trông cô làm kiêu quá, vì vậy cô ngẫm nghĩ rồi vẫn đứng dậy và đi ra ngoài.
Ngồi xuống bàn ăn nhìn bữa sáng tinh xảo trước mặt, Du Ân vẫn không thể tin được là do Phó Đình Viền làm, vì vậy cô không nhịn được hỏi lại: “Đây thật sự là do anh làm sao?”
Anh nướng bánh mì nướng, làm trứng chiên, thịt xông khói rán, còn bày lên đĩa với trái cây, Du Ân thực sự không thể tường tượng được dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng của anh bận rộn trong bếp sẽ như thế nào.
Phó Đình Viễn nói với mấy phần đác ý: “Lần sau anh làm thì em hãy ở trong bếp nhìn, thế thì không phải có thê’ châc chắn liệu anh có làm được hay không à.”
Vốn đĩ anh cho rằng nấu ăn là một chuyện cực kỳ phức tạp, nhưng không ngờ sau khi tiếp xúc, anh mới phát hiện ra rằng nỏ chầng hơn gì. Theo thiên phú và bản lĩnh của anh, trên đời này không có thứ gì có thể làm khó anh.
Trên thực tế, miễn là cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì, bạn sẽ không cảm thấy có bao nhiêu bài xích cá.
Trước đây anh không thích nấu ăn vì không cỏ động lực, nhưng bây giờ anh lại tràn đầy hứng thú, bởi vì khi nghĩ rằng Du Ân ăn được món anh tự làm cỏ thế khiến cô cám thấy hạnh phúc, anh hận không thề thu xếp cả ba bữa ăn một ngày cho
cô.
Du Ân thớ dài cám thán: “Cám thấy như trong nhà có một nàng tiên ốc vậy.”
Phó Đình Viễn:
Anh đang đợi cô khen ngợi anh, nhưng cô lại miêu tả anh
thành nàng tiên ốc.
Ha ha, người biết múa văn chơi chữ thật đúng là biết dùng từ.
Anh cong môi và nở một nụ cười lạnh lùng với Du Ân: “Em thật biết nói đùa, lần nào cũng có thê’ chọc anh tức chết.”
Du Ân biết lúc này ngàn vạn lần không được đả kích tính tích cực của anh, nên vội vàng cúi đầu cán một miếng, công bầng nhận xét: “Ăn rất ngon.”
Vẻ mặt Phó Đình Viễn lúc này mới dịu đi một chút, bữa sáng yên tĩnh của họ chính thức bắt đầu.
Phó Đình Viễn hâm sữa cho Du Ân và pha cho mình một tách cà phê, nhấp một ngụm xong, anh cau mày nhận xét: “Khó uống quá.”
Du Ân:”…“
Anh còn coi thường chính mình sao?
Phó Đình Viền đặt tách cà phê xuống, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô nói: “Sao em có thế pha ngon như vậy?”
Du Ân cụp mắt xuống.
Sở dĩ cô có thế pha cà phê ngon như vậy là bởi vì cô đã lén lút thử không biết bao nhiêu lần.
Rút kinh nghiệm từ những lần thất bại, nám vững liều lượng, cuối cùng cô chỉ cần ngửi là biết hạt cà phê nào ngon nhất.
Phó Đình Viễn thấy cô không nói, biết rằng cô đang nghĩ về quá khứ giữa họ.
Anh đưa tay nắm lấy tay cò trên bàn, nghiêm túc nói từng chữ một: “Cảm ơn em đã dụng tâm với anh như vậy trong những năm qua.”
Cỏ đối với anh tốt và quan tâm anh như thế nào, sau khi cô rời đi anh mới nhận rõ.
Sự tốt đẹp của cô tuy không quá oanh liệt nhưng những thứ ấm ương ấy lại âm thầm thấm sâu vào trái tim anh.
Lòng người đêu bang xương bang thịt, làm sao mà anh có thế không dao động cho được.
Du Ân muốn thu tay về, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm thôi.”
Phó Đình Viễn lại giữ chặt cô, buộc cô phải ngước nhìn anh.
Phó Đình Viễn cười tự giễu: “Anh biết em không muốn nghe anh nói những lời âu yếm như vậy, nhưng có một số việc chúng ta phải đối mặt.”
‘Anh biết bây giờ anh đối với em rất tốt, điều đỏ sẽ nhâc nhớ em về quá khứ anh đã đối với em tệ như thế nào, và cũng sẽ khiến em cảm thấy bây giờ anh thật là mỉa mai và nực cười.”
’Nhưng đây là thực tế mà bảy giờ em và anh đang phái đối mặt. Nếu sự tệ bạc mà anh dành cho em trong quá khứ là một