NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 467

  1. Home
  2. Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
  3. Chương 467
Prev
Next

Du Ân cám thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, Tỏ Ngưng chi biết mạnh miệng thôi, mấy loại chuyện trái ôm phải ấp, nếu như bảo Tô Ngưng làm thì nhất định cô ấy sẽ kinh sợ nhát gan.

Thậm chí, ngay từ đầu cô ấy đã phải thanh minh vài vụ lùm xùm với những sao nam đó, vì sợ Chu Trường Ninh ở bên kia đại dương biết được, cô ấy sẽ dám trái ôm phải ấp Ư?

Nhưng Phó Đình Viễn lại không hiếu Tô Ngưng, chỉ tin những gì mình nghe được, điều này khiến Du Ân rất bị động.

Hơn nữa tâm trạng của cô lúc này rất không ổn định, cảm xúc hơi chênh vênh, cô ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, thờ ơ nói: ‘Cho dù tôi muốn trái ôm phải ấp, vậy thì làm sao?”

‘Chẳng phải chúng ta đều đã đồng ý sao? Chỉ liên quan đến vân đề thân thế, còn chuyện tôi trao trái tim cho ai, anh không được phép xen vào mới đúng chứ?”

LỜI nói của Du Án vô cùng sát thương, Phó Đình Viễn đã giày vò đến mức muốn chết ngay tại chỗ.

Anh tức giận đến mức không thốt nên lời, chỉ nghiến răng trừng mát nhìn cô, như thể anh sáp ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Thấy thế, Du Ản vội vàng đẩy anh xuống, trong lúc choáng váng, cô vội vàng đứng dậy chạy trốn vào phòng ngủ, nhân tiện khóa chặt cửa phòng ngủ, không thèm tám náng hay uống cà phê nữa.

Phó Đình Viễn vừa định thần lại, nhận ra mình đã bị nhốt ớ ngoài, tức giận đến mức đưa tay lên bóp trán.

Anh chưa bao giờ biết rằng một người hiền lành như cừu non như Du Ản vần sẽ biết chọc giận người ta, nhưng bảy giờ anh phát hiện ra rằng một người càng hiền lành thì lại càng khiến anh tức giận nhiều hơn.

Anh bước tới, giơ tay gõ cửa ban công, nghiêm giọng nói: “Mờ cửa.”

“Không mở.” Du Ân lâc đầu như trống bỏi: “Trừ khi anh hứa sẽ không nhác đến chuyện này nữa.”

Cái gì mà trái ôm phải ấp, cô hoàn toàn không thể làm chuyện này, vì vậy cô không muốn Phó Đình Viền nhác đến nó một lần nữa.

Phó Đình Viễn nghiến rảng: “Em chắc chân không mở sao?”

“Phó Đình Viên!” Du Ản vô cùng bất mãn: “Đừng nói với tôi bằng giọng điệu đe dọa như vậy.”

Phó Đình Viễn choáng váng trước sự tức giận đột ngột của cô, sau đó mọi kiêu ngạo của anh từ từ bị dập tát, anh gần như quên mất bây giờ mình không giống như trước nữa, hồi đó chỉ cần một ánh mât là anh có thế khiến cô thỏa hiệp vô điều kiện. Bây giờ anh phải nhìn vào sác mặt của cô đế sống qua ngày đấy.

“Xin lỗi.” Anh không chút suy nghĩ mà lên tiếng xin lỗi, nhưng vẫn tự mình giải thích: “Anh vừa nghe nói như vậy, nhất thời không khống chế được cảm xúc.”

“Mở cửa cho anh đi, anh hứa sẽ không làm phiền em vì chuyện

Bây giờ anh chỉ cỏ thế hèn mọn mà đưa ra thỉnh cầu, đế cô có thể mềm lòng mà cho anh vào.

Chỉ có điều sự bất măn của anh, anh sẽ đợi sau khi bà dì của cô kết thúc thì sẽ tìm cô tính số sau. Một lần một trút hết giận thì anh sẽ đến nhiều lần, dù sao cũng có thể làm giảm bớt cơn giận của anh.

Thấy thái độ thành khấn của anh, lại thây anh chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà mỏng manh, Du Ản nghĩ ngợi rồi cuối cùng mở cửa cho anh.

Nếu cô biết Phó Đình Viễn đang nghĩ ra những thủ đoạn đế trừng phạt và hành hạ cô, cô sẽ không mở cửa cho anh, lại càng không thèm đế ý đến anh.

Ngay khi Phó Đình Viền bước vào cửa, anh đã ôm cô vào lòng, gọi một cách hoa mỹ là sưởi ấm: “Lạnh quá.”

Du Ân không ngờ rầng Phó Đình Viễn mới ròi khỏi nhà cô nửa buổi sáng, giờ anh đã vào phòng một lần nữa.

Đế anh tùy ý ôm mình, Du Ân nhớ tới động tác nguy hiếm trèo qua tường vừa rồi, không khỏi nói: ‘Sau này không được phép trèo qua tường nữa, nguy hiếm quá.”

Phó Đình Viễn buông cô ra, nhìn xuống cô hỏi: “Em lo lắng cho anh à?”

Du Àn nhịn không được muốn trợn to hai mát: “Anh nghĩ nhiều quá, tôi chỉ là không muốn một ngày nào đó anh không cấn

thận ngã xuống, liệt nửa người rồi lại muốn tôi chăm sóc thôi.”

Phó Đình Viễn: “…”

Trách anh tự mình đa tình rồi.

Nhưng anh nhân cơ hội nói: “Vậy thì cho anh biết mật khấu của nhà của em đi.”

“Mật khấu là ngày sinh của tôi, nhưng chác là anh không biết đúng không?” Du Ân nói câu này một cách chế giễu, sau đó định nói cho Phó Đình Viễn biết mật khẩu của nhà mình là gì.

Không ngờ, Phó Đình Viễn lại trả lời: “Ngày 10 tháng 12 âm lịch.”

Du Ân rất kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Vẻ mặt Phó Đình Viễn rất nghiêm túc: “Anh đâ nói rồi, anh nghiêm túc muốn theo đuổi em lần nữa mà.”

Nói cách khác, anh đã tìm hiểu nhiều về cô.

Trước đây, anh hoàn toàn không biết sở thích của cô, thậm chí còn không biết chi tiết về việc cô bị dị ứng với thịt bò và thịt cừu, nhưng gần đây anh đã tìm hiểu rất nhiều.

Sinh nhật của cô là khi nào, trước đó anh thực sự không biết.

Khi còn bên nhau, năm nào cũng chỉ có sinh nhật anh, năm nào đến sinh nhật anh, cô đều làm bánh cho anh, rồi bày ra bàn tiệc những món anh yêu thích.

Ngược lại, cô chưa từng đề cập đến sinh nhật của mình, đương nhiên cũng sẽ không có tiệc gì cả.

Thật ra, trước đây khi Du Ân tổ chức sinh nhật cho Phó Đình Viền, Phó Đình Viễn cũng rất cảm động, và anh cũng nghĩ đến việc hỏi cô sinh nhật khi nào để anh tặng cô một món quà.

Nhưng sau đó, những suy nghĩ đó đã bị xóa sạch bời lòng kiêu hẽnh chết tiệt của anh, anh nghĩ rằng anh chủ động hỏi sinh nhật cô thì sẽ như thế anh rất quan tâm đến cô, nên anh đã mặc kệ.

Khi một chủ đề như vậy được đề cập vào lúc này, Phó Đình Viễn nhận ra rầng trước đây anh đã ngu ngốc như thế nào.

Nếu trước đây anh bỏ đi chút kiêu ngạo chết tiệt của mình, thì anh sẽ không rơi vào tình cảnh theo đuổi lại vợ mình như thế này.

Du Ân nhìn vào ánh mat chân thành của Phó Đình Viễn mà không biết nói gì, nên chỉ nói “ồ” rồi quay đi chỗ khác.

Cô từ từ cảm nhận được sự chân thành trong những điều anh nối.

Phó Đình Viễn định ỏm Du Ân và tiến lại gần, thì điện thoại di động của Du Ản lại reo, Phó Đình Viễn buồn bực tự hỏi sao cô là một nhà biên kịch làm việc ở nhà mà lại bận rộn hơn CEO như anh chứ.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 467"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com