Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 468
Mồi khi anh muốn làm gì đó, cuộc gọi này hay cuộc gọi kia đều làm gián đoạn.
Du Ân đấy Phó Đinh Viễn ra và bước tới lấy điện thoại di động, nhưng thay vì cầm lẽn nghe ngay lập tức, cô hơi cau mày.
Phó Đình Viền bước tới và nhìn thoáng qua, anh thấy số điện thoại hiến thị trên điện thoại của cô rất quen thuộc, mặc dù Du Ân không ghi tên, nhưng anh biết đó là số điện thoại của Thấm Dao.
Du Ân cũng nhận ra, Thấm Dao hay dùng số này đế gọi cho cô.
Phó Đình Viền dứt khoát cầm lấy điện thoại di động của cô, cúp cuộc gọi: “Đừng đế ý đến cô ta.”
Du Ân ghét bỏ liếc nhìn anh, cho rằng anh là kẻ tọc mạch.
Cô chưa định trả lời cuộc gọi, nhưng cô cũng muốn xem Thấm Dao có thế quậy kiểu gì nữa.
Phó Đình Viễn bị chán ghét:
Anh giúp cô cúp điện thoại của Thấm Dao cũng sai sao?
Sao anh cảm thấy bây giờ anh làm gì trước mặt cô cũng là sai hết vậy?
Vừa lúc Thẩm Dao lại không buông tha mà gọi lại, Du Ân liền nghe máy.
Thấm Dao cười nói qua điện thoại: “Du Ân, đã lâu không gặp.”
Tất nhiên, nụ cười này của Thấm Dao vừa nghe là thấy rất giả tạo.
Du Ân không chút do dự mà thảo mai lại: “Cô Thấm, đã lâu không gặp.”
Thẩm Dao ờ đầu dây bên kia nói: “Là như vầy, bây giờ cỏ không phải là cô chủ nhà họ Diệp sao? Tôi có mấy người chị em tốt nhờ tôi giúp họ hẹn gặp cô và muốn làm quen với cỏ.”
Không khó để nghe thấy Thấm Dao nghiến răng nghiến lợi khi nói những lời này, nhất là khi nói Du Ân là cô chủ nhà họ Diệp, cỏ ta như thế hận không thế cắn chết cô vậy.
Du Ân tiếp tục nhẹ giọng trả lời: “Thật sao?”
Thẩm Dao lại hỏi: “Đừng nói cô không nể mặt tôi đấy chứ?‘
Thẩm Dao không nghe thấy Du Ản ô đầu dây bên kia nói gì, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đó là của Phó Đình Viền, giọng điệu của người đàn ông đầy chán ghét: “Em nói gì vớ vấn với cô ta vậy? Mau cúp máy đi.”
Thấm Dao tức giận đến mức bóp chặt điện thoại di động, sau đó cỏ ta mới kiềm chế được sự kích động đế không cúp máy.
Du Àn thực sự đang ở cùng với Phó Đình Viễn, Du Ân về cơ bản đều là ở nhà, vậy Phó Đình Viển nhất định là đang ở nhà cỏ, quan hệ của hai người bọn họ, chầng lẽ lại ớ bèn nhau rồi sao?
Thái độ chán ghét của Phó Đình Viễn đối với cô ta, cũng như câu nói bảo vệ Du Ân lúc nãy, đã làm tốn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của Thẩm Dao.
Cô ta đã từng là bạn gái thực sự của Phó Đình Viễn, cô ta là người phụ nữ mà Phó Đình Viễn muốn kết hôn, cô ta mới là người mà Phó Đình Viễn phải bảo vệ chăm sóc!
Tại sao bây giờ lại là của Du Ân!
Nhưng nghĩ đến nguyên nhân vì sao hôm nay lại gọi điện thoại hẹn Du Ân gặp mặt, cô ta lại đè nén sự không cam tâm và lửa giận xuống đáy lòng.
Lúc này, cô ta nghe thấy giọng nói của Du Ân vang lên trên điện thoại: “Được rồi, cô hẹn giờ đi.”
Thấm Dao bất ngờ trước giọng điệu nhanh nhẹn của Du Ân, cô ta nghĩ rằng Du Ần chác chán sẽ không đồng ý lời mời của cô ta, dù sao thì mối quan hệ của họ cũng có thế sánh ngang với tình địch.
Nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, một nụ cười chế giễu thoáng qua mắt cô ta: “Vậy thì tối nay đi.”
“Được rồi.” Du Ân rất vui vẻ đồng ý, Thấm Dao nói giờ và địa điểm cho Du Ân rồi hai người cúp điện thoại.
Phó Đình Viền ngay lập tức hỏi Du Ản: “Sao em biết cô ta không thật lòng nhưng vần muốn đến cuộc hẹn chứ?”
Theo ý kiến của Phó Đình Viễn, Du Ân không nên trả lời cuộc gọi của Thấm Dao.
Thẩm Dao có thể sám hổi với cô được sao? Đoán chừng cô ta đã nghĩ ra một số thủ đoạn xảo quyệt đế đối phó với cô.
Du Ân cười ôn hòa: “Tôi chỉ muốn đi xem cô ta còn có thê giở trò gì nữa.”
‘Ngoài ra, ngay cả khi tôi không khiêu khích cô ta, cỏ ta vẫn không định đình chiến. Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ thoải mái nghênh chiến thôi, ai thâng ai thua còn chưa biết mà.”
Du Ân chưa bao giờ lè người thích dây dưa, cỏ cứ tưởng mình và Thấm Dao đã loạn thành như vậy rồi, từ nay về sau bọn họ sẽ chỉ có cuộc sống ốn định của riêng mình, nhưng cô không ngờ Thấm Dao lại không ngừng tính toán như vậy.
Thay vì tránh Thấm Dao và không đối đầu trực diện với cô ta, tốt hơn là nên chiến đấu với Thấm Dao một cách vui vẻ thỏi.
Hơn nữa, bây giờ cô cũng có tự tin đế chiến đấu với Thấm Dao, không phải sao?
Cô có một gia cảnh giàu có, một sự nghiệp rực rỡ và… cái gọi là tình yèu của Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn ngạc nhiên nhìn Du Ân, không ngờ rầng cô sẽ đối mặt với lời mời đầy toan tính của Thấm Dao như vậy.
Du Ân nhìn thấy sự kinh ngạc của anh, nghiêng đầu cười với anh: “Sao vậy? Anh cỏ phái cảm thấy bây giờ tôi rất điêu ngoa không?”
“Không có.” Phó Đình Viễn chọn cách phủ nhận, nhìn cô lần nữa rồi dời mât đi.
Anh muốn nói rầng nếu cô sớm cỏ quyết đoán phản kích lại Thẩm Dao, thì có lẽ anh đã nhìn rõ bộ mặt thật của Thấm Dao sớm hơn rồi.
Thật tiếc là khi cuộc sống không cỏ nếu như.
“Vậy thì tối nay anh sẽ đi với em.” Phó Đình Viễn lo lâng khi để Du Ân đi gặp Thấm Dao một mình.