Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 470
Cô phớt lờ anh một chút, ngay lập tức sẽ cảm thây toàn bộ cơn tức giận của anh đang bán vào cô.
Tô Ngưng lại thở dài: “Tớ cảm thấy Phó Đình Viễn đã thay đối từ một con chó sói hung dữ lạnh lùng thành một con chó lông vàng ngoan ngoãn và vô hại như bây giờ rồi.”
Du Ân đỡ trán: “Ví von của cậu thật là…”
Cô thực sự bất lực không có gì đê’ nói, Tô Ngưng cũng cười theo cô, dù sao cũng cảm thây mình đã mắng được Phó Đình Viễn, bời vì cho dù anh là một con chó sói lớn hay một con chó vàng lớn, Phó Đình Viền đều là một con chó.
Khoảng mười phút sau khi xe của Tô Ngưng rời đi, Phó Đình Viền lên xe và lái đi, đợi bên ngoài nhà hàng mà Thấm Dao đẽ hẹn Du Ân.
Anh thề rằng nếu lần này Thấm Dao dám làm tốn thương Du Ân, anh sẽ tiêu diệt cô ta và Thấm Thanh Sơn.
Anh đã sớm cho người điều tra những người bẽn trên Thấm Thanh Sơn rồi, không phải Thẩm Thanh Sơn kiêu ngạo bát nạt người khác suốt ngày chỉ vì có chống lưng sao, vậy thì anh sẽ nhổ cả rễ cây to phía sau Thần Thanh Sơn, đề xem Thấm Thanh Sơn còn cái gì đê’ trông cậy nữa.
Ban đầu một mình anh chiến đấu, nhưng bây giờ với sức ảnh hường của Diệp Văn và gia tộc họ Diệp ở thủ đô, việc đánh bại bọn họ hắn là không khó.
Khi Du Ân và Tô Ngưng bước vào nhà hàng, họ nhìn thoáng qua chiếc đàn piano ờ trung tâm nhà hàng, Du Ân và Tô Ngưng nhìn nhau và hiếu ý nhau.
Hóa ra mục đích của việc Thấm Dao mời Du Ân đến dự tiệc tối nay là để làm cho Du Ản xấu hố trước một loạt người nối tiếng ở Giang Thành. Thấm Dao có lẽ muốn Du Ân chơi piano và thê hiện tài nảng của mình, bới vì Thẩm Dao cảm thấy Du Ân được nuôi dưỡng từ nhỏ ở nhà họ Du, không hề có điều kiện để học đàn.
Đúng là Du Ân không học piano khi còn nhỏ, cũng như không nhận được sự giáo dục của bất kỳ quý bà giàu có nào, nhưng điều đó không cỏ nghĩa là cô không thế chơi piano hay khiêu vũ.
Có vẻ như Thẩm Dao thực sự không để Du Ân vào mát, nên cô ta không đế ý đến những gì Du Ân đã làm trong ba năm kết hôn với Phó Đình Viền.
Hầu như Thẩm Dao chỉ coi Du Ản như một người nội trợ thuần túy, hàng ngày quanh quấn bên bếp lửa ở nhà. Điêu mà Thấm Dao không biết là Du Ân đã học đầy đủ các phép xã giao trong
hôn với Phó Đình Viễn.
Hầu như Thấm Dao chỉ coi Du Ân như một người nội trợ thuần túy, hàng ngày quanh quẩn bên bếp lửa ở nhà. Điều mà Thấm Dao không biết là Du Ân đã học đầy đủ các phép xã giao trong ba năm đó.
Chẳng hạn như piano, cờ vua, thư pháp và hội họa, chẳng hạn như các điệu múa khác nhau, chẳng hạn như nghi thức cần thiết trong nhiều dịp trang trọng.
Lần trước trong bữa tiệc nhận thân ờ thủ đô, Du Ản và Diệp Văn đã biếu diễn điệu nhảy mở màn và khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Chỉ là truyền thông không đưa tin này nên Thấm Dao không biết gì cả.
Và sớ dĩ Du Ân có thế học được những điều này hoàn toàn là nhờ ông cụ Phó.
Ông cụ thực sự thích Du Ân, và ông đã tận tâm huấn luyện Du Ân trở thành một mợ Phó thực thụ, ông cụ cho rằng mặc dù hiện tại Phó Đình Viễn không thích Du Ân, nhưng về lâu về dài sẽ sinh tình với cô.
Khi đó, cô nhất định sẽ phải cùng Phó Đình Viền tham dự các buổi tiệc khác nhau, cô không thể không biết gì cá, cho nên ông cụ mới đặc biệt cho Du Ân học những thứ này, nhưng Du Ân chưa từng cỏ cơ hội thế hiện mình trong ba năm đỏ.
Du Ân cũng học rất nghiêm túc và chăm chỉ, vì lúc đó cỏ chỉ muốn làm hài lòng Phó Đình Viễn nên đã bỏ ra 200% sức lực chỉ đế mong cỏ thế xứng với anh.
Du Ân và Tô Ngưng biết ý định cúa Thấm Dao, chỉ nhìn nhau và bình tĩnh bước vào nhà hàng.
Thẩm Dao đã đặt trước bàn, nhưng cô ta lại mời toàn những tiếu thư danh tiếng ở Giang Thành mà cỏ ta có thế mời, vì vậy nhà hàng vẫn rất sôi động, xa xa có thể nhìn thấy mấy bóng dáng tươi xanh thơm mát.
Sau khi Du Ân và Tô Ngưng bước vào, Thấm Dao lảo đảo bước ra, trên mặt nờ một nụ cười hào phóng và khéo léo: “Hai người đến hơi muộn nhỉ.”
Thấm Dao mặc một bộ váy đỏ rực. xinh đẹp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, cũng may trong nhà hàng có bật điều hòa nên không lạnh bao nhiêu.
Thấm Dao cho rằng bộ trang phục của cô ta tối nay là một trong những bộ nối bật nhất trong đám người, cô ta đã đợi rất lâu để có được bộ váy này, vì vậy cô ta đặc biệt sử dụng nó cho dịp tối nay, bởi vì cô ta muốn diện mạo của mình phái áp chế Du Ân.
Sau khi cô ta vừa đến, những người khác đã vây quanh cô ta và khen ngợi cỏ ta, nói rang cỏ ta xinh đẹp và trang nhã, trong lòng cô ta cực kỳ đắc ý.
Nhưng tất cả niềm kiêu hãnh và tự mãn của cô ta ngay lập tức bị thối bay khi cô ta nhìn thấy chiếc vòng ruby quanh cố Du Ân.
Làm sao cô ta có thế quên được, Du Ân có hai bộ trang sức giá trên trời, một bộ ngọc lục bảo và một bộ hồng ngọc. Cách đây vài ngày, Du Ân có đeo bỏng tai ruby trong bữa tiệc nhận gia đình.
Thấm Dao lúc đó ghen tị đến mức phát điên lên, cô ta tin rằng mình cũng có rất nhiều đồ trang sức có giá trị, nhưng sau khi xem giá của hai bộ trang sức từ blogger Koko, đồ trang sức của cô ta kết hợp lại cũng không có giá trị bầng bộ của Du Án.
Hơn nữa, đồ trang sức của Du Ân có giá trị sưu tầm, khác hoàn toàn với những món đồ cô ta sở hữu.
Thấm Dao nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyên của Du Ân, nghiến răng nghiến lợi, cả Du Ân và Tô Ngưng đều thấy rõ điều đó, Tô Ngưng cong đôi mắt đẹp cười nói với Thấm Dao: “Cô Thấm đém nay thật sự rất đẹp.’
Lời nhận xét của Tỏ Ngưng rõ ràng là những lời nói châm biếm, cố tình mỉa mai Thấm Dao dù có ăn mặc tỉ mỉ trau chuổt đến đâu cũng bị Du Ân biến thành cặn bã.
Thấm Dao rất tức giận, nhưng cô ta chỉ có thế miễn cưỡng cười nói: “Cảm ơn, Tô đại minh tinh cũng rất xinh đẹp, người bình thường thật sự không dám đứng ở bên cạnh cô mà.”