Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 489
Thứ mà Du Ân đang cầm trên tay chỉ là những mảnh vỡ của chiếc cốc, không có sức sát thương, mà chỉ đâm một chút vào ngực của Tống Tử Dụ.
Điều mà Du Ân không biết là Tống Tử Dụ rất biến thái trong chuyện này, một ví dụ là khi một người phụ nữ càng làm anh ta đau thì anh ta càng trớ nên thích thú và thoải mái.
Chẳng hạn như lúc này, Du Ân cho rằng Tống Tử Dụ sẽ không dám quay lại sau khi bị đâm vào ngực, nhưng Tống Tử Dụ nhìn xuống vết thương trên ngực sau cơn đau ban đầu qua đi, trong mắt anh ta chợt hiện lên một tia sáng ngời khác thường.
Du ân vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Tử Dụ dùng ngón tay lau vết máu trên ngực, đưa xuống dưới mũi ngửi, rất tà mị nói: “Tiểu mỹ nhân, em làm anh chảy máu à?”
Tống Tử Dụ vừa nói vừa ngồi dậy, như không để ý đến cơn đau trên người mình, điên cuồng bò về phía Du Ân: “Vậy thì, anh sẽ
phải làm cho em chảy máu nhiều hơn.’
‘Tống Tử Dụ, anh thật sự bị Thấm Dao lợi dụng rồi!” Du Ân thu mình vào góc tường, không còn chỗ nào để lui, cô chỉ có thể gầm lên một tiếng, cố gắng làm cho Tống Tử Dụ tỉnh táo lại.
Tuy nhiên, Tống Tử Dụ vẫn không hề bị lung lay, khi anh ta bước tới và kéo mạnh, cổ áo len của Du Ân bị Tống Tử Dụ kéo lệch, bờ vai trắng nõn của người phụ nữ lộ ra trước tầm mắt của Tống Tử Dụ, điều này khiến anh ta càng thèm điên cuồng.
Tay anh ta hơi dùng sức, Du Ân bị anh ta ném xuống đất, mảnh thủy tinh trong tay rơi ra một bên.
Du Ân bị mất vũ khí duy nhất của mình, không nhịn được mà bật khóc rống lên: “Cứu mạng…”
Tống Tử Dụ bật cười, lại giơ tay cởi cúc quần jean của cô, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động lớn.
Đầu tiên, Thấm Dao nói một cách sác bén: “Phó Đình Viên, anh đứng lại cho tôi!”
Sau đó là một tiếng hét đau đớn khác của Thấm Dao, tiếp theo thì không còn âm thanh nào nữa.
Cửa phòng bị đá văng ra, Phó Đình Viễn với vẻ mặt u ám xông vào, Du Ân bị Tống Tử Dụ đè xuống, nhìn thấy bóng dáng Phó Đình Viễn, nước mầt của cô lại rơi xuống.
Phó Đình Viễn bước tới và đá Tống Tử Dụ sang một bên, sau đó nhanh chóng ôm Du Ân đang nằm trên mặt đất lên.
“Đừng sợ, anh ở đây.” Phó Đình Viễn ấn đầu Du Ân vào lòng mình, dồ dành bằng một giọng nói ấm áp, sau đó đá vào người Tống Tử Dụ đang thèm khát dục vọng ở bên cạnh.
Chu Nam từ bên ngoài đi theo vào: “Chủ tịch Phó, Thấm Dao bị cú đá của anh làm cho bất tỉnh rồi, tôi phải làm sao với cô ta đây?”
Khi họ vừa đến nơi, Thấm Dao lúc đầu còn không tin, sau đó điên cuồng lao về phía họ định ngăn cản, Phó Đình Viễn đã đá vào tim Thấm Dao mà không nói một lời, Thẩm Dao đã bị đá xuống đất ngay tại chỗ, vừa rồi anh ta mới kiếm tra, Thấm Dao đã ngất xỉu rồi.
Phó Đình Viễn cười khẩy nói: “Xử lý cô ta như thế nào sao?”
Liếc nhìn Tống Tử Dụ trên mặt đất, Phó Đình Viễn chỉ thị cho Chu Nam: “Kéo cô ta vào và nhốt cô ta với Tống Tử Dụ.”
“Không phải cô ta muốn tính kế Du Ân như thế này sao, vậy thì hãy đế cô ta tự cảm nhận mùi vị đi.”
Sau khi Phó Đình Viễn nói xong lời này, anh mới nhận ra cánh tay đang ôm Du Ân dính đầy máu, anh vội vàng hỏi Du Ân: “Em bị thương sao?”
Du Ân bủn rủn tay chân trong vòng tay Phó Đình Viển, nghe thấy lời đó, cỏ khó khăn nói: “Không sao đâu, chỉ là bị thủy tinh đâm mà thôi…”
Phó Đình Viễn không biết cô đã trải qua những gì vừa rồi, chỉ là bây giờ lòng anh đau như bị cát đôi.
“Anh lập tức đưa em đến bệnh viện.” Nói xong, anh dặn dò Chu Nam: “Những việc còn lại cứ làm nhưtôi nói.”
“Vâng.” Sau khi Chu Nam trả lời, Phó Đình Viễn lao ra khỏi phòng với Du Ân trong vòng tay.
Tống Tử Dụ vừa bị Phó Đình Viễn đá một cước đến mức thở không ra hơi, lúc này mới hoàn hồn đứng dậy khỏi mặt đất một cách khó khăn, Chu Nam đã ra khỏi phòng đế ném Thấm Dao vào, sau đó khóa cửa lại, nhân tiện tát luôn điện thoại di động của Thấm Dao.
Một lúc sau, tiếng la thảm thiết của Thấm Dao từ bên trong truyền ra: “Tống Tử Dụ, thả tôi ra!”
Tống Tử Dụ vốn đâ có hứng thú với cô ta, bây giờ lại bị cô ta cho một liều thuốc bạo phát như vậy, vừa hay lúc nãy anh ta giày vò cả nửa buối cũng chưa đụng được Du Ân, bây giờ làm sao anh ta có thế buông tha cho Thấm Dao chứ.
Không bao lâu sau, tiếng quần áo bị xé rách, hơi thở nặng nhọc của người đàn ông và tiếng rên rỉ đau đớn của người phụ nữ phát ra, Chu Nam rũ mắt xuống, cười khấy một tiếng rồi rời đi.
Đảy là những gì Thấm Dao tự làm tự chịu.
Nếu cô ta không có những suy nghĩ độc ác như vậy với Du Ân, làm sao cô ta có thể phải chịu quả báo cho chính mình như thế chứ.
Chu Mi lái xe đưa Phó Đình Viển và Du Ân đến thẳng bệnh viện, Du Ân cũng có thuốc mạnh trong người, cô bị Phó Đình Viền ôm vào lòng, vì bị áp vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của
người đàn ông nên cả người cô càng thêm day dứt giày vò.
Cô không biết phải làm saof chỉ biết rằng mình rất khó chịu, vì vậy cô cố gắng hết sức để chui vào vòng tay của Phó Đình Viễn.
Chu Mi biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn Phó Đình Viển trong kính chiếu hậu và nói: “Sếp, anh có muốn tìm một khách sạn gần đây không?”