NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 490

  1. Home
  2. Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
  3. Chương 490
Prev
Next

Õng chủ của mình và Du Ân sống với nhau cả ngày, cả hai đều không nên từ chối chuyện như vậy xảy ra giữa họ.

Không ngờ, Phó Đình Viễn từ chối dứt khoát: “Không cần, cô ấy bị thương, mau đến bệnh viện.”

Vừa rồi anh kiểm tra cơ thể Du Ân, cô có hai vết thương ở lưng và tay, chắc là bị thủy tinh đâm thủng, lòng bàn tay phái cũng bị trầy xước nên phải nhanh chóng xử lý vết thương.

Nếu cô Ổn, anh sẽ không từ chối dùng phương pháp Chu Mi nói để giúp cô giải tỏa, nhưng bây giờ anh không đành lòng, anh cũng tin Hứa Hàng sẽ có cách khác giúp cô xoa dịu.

Chu Mi lái xe đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thế, Phó Đình Viển ôm Du Ân đi tìm Hứa Hàng.

Hứa Hàng dặn dò y tá tiêm thuốc an thần cho Du Ân, sau đó đưa cho Du Ân loại thuốc mà anh ta chuấn bị, sau khi cô hoàn toàn ngủ say, y tá đă giúp cô vệ sinh và băng bó vết thương trên người.

Phó Đình Viễn cau mày, lo lắng hỏi Hứa Hàng: “Thuốc cậu đưa cho cô ấy có tác dụng phụ gì không?”

Hứa Hàng bất lực nói: “Là ba phần thuốc ba phần độc. Thuốc kích dục mà Thẩm Dao cho cô ấy là loại cực mạnh. Tôi chí có thế giải độc cho cô ấy bằng loại thuốc mạnh nhất.”

Hứa Hàng lại giải thích: “Tôi đoán cô ấy sẽ phải nôn ba bốn lần sau khi tỉnh dậy mới có thể khỏe lại.”

“Cảm ơn.” Phó Đình Viển nặng nề cảm ơn.

“Người không sao là tốt rồi.” Hứa Hàng đang muốn nói đến việc Du Ân không bị tên súc vật Tống Tử Dụ chạm vào là tốt rồi, nhưng có Phó Đình Viền ở đây, Du Ân đẽ bị thương về thế xác, tinh thần cũng chịu hoảng sợ không nhỏ, vậy nên không thể xem là không có việc gì.

Hôm nay may mẳn thay, Chu Nam và Chu Mi làm việc rất nhanh, vừa kiếm tra hành tung của Thấm Dao vừa kiểm tra hành tung của Du Ân, nên anh mới có thể đi thẳng đến khách sạn nơi Thấm Dao và Tống Tử Dụ ăn tối.

Cũng nhờ sự trì hoãn của Du Ân nên mới tránh được Tống Tử Du cham vào cô.

Nghĩ đến lưng Du Ân bị thương, còn có ở lòng bàn tay, là do cô khố sở tự cứu lấy mình, Phó Đình Viễn chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đâm thủng.

Tất cả đều là lỗi của anh, lẽ ra anh phải rút ra bài học từ chuyện Phó Thiến Thiến ra tay với Du Ân lần trước, anh nên sớm sắp xếp vệ sĩ riêng cho Du Ân, như vậy mới có thế bảo vệ cô một cách chu toàn.

Trong lòng Phó Đình Viễn cảm thấy vô cùng tự trách, hận không thế đánh cho mình một trận.

Hứa Hàng nhìn ra tâm tư của anh, liền thở dài an ủi: “Cậu cũng đừng tự trách, hãy cứ nhìn về phía trước.”

Đúng, hãy nhìn về phía trước.

Anh phải nhanh chóng dọn dẹp Thấm Thanh Sơn và Thấm Dao, nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn rời khỏi phòng của Du Ân và gọi cho Diệp Văn để kể về tai nạn của Du Ân.

Diệp Văn vừa tức vừa vội trên điện thoại đến mức suýt ngất đi.

Du Ân bây giờ là huyết mạch của ông và là tâm can của ông, làm sao ông có thể không VỘI được chứ?

Phó Đình Viễn hỏi thẳng vào vấn đề: “Bên phía ông định làm thế nào? Trước điên động thủ với vị kia ở thủ đô đi.”

Diệp Văn không chút do dự: “Được.”

Giọng điệu của Phó Đình Viễn vừa tàn nhẩn vừa lạnh lùng:

“Ngay khi ông ra tay, tôi ở bên này sẽ kéo Thấm Thanh Sơn xuống.”

Thấm Thanh Sơn và chống lưng cúa ông ta sụp đố, Thấm Dao thì tám mươi phần trăm là đã bị Tống Tử Dụ tra tấn đến chết đi sống lại, nhưng Phó Đình Viễn vẫn cảm thấy chưa hả giận, luôn cảm thấy rằng sự tra tấn và trừng phạt đối với họ còn lảu mới đủ.

Cuối cùng Diệp Văn nói: “Tôi sẽ lập tức mua vé máy bay đến gặp Du Ân.”

Diệp Văn ước rằng mình có đôi cánh và có thế bay ngay đến Giang Thành để gặp cô con gái quý giá của mình.

Phó Đình Viễn vẫn bình tĩnh: “ồng giải quyết xong chuyện ở đó trước, sau đó không cần lo láng gì nữa thì hẵng qua đây.”

Diệp Văn suy nghĩ một chút: “ừ.”

Phó Đình Viễn nói thêm: “Hơn nữa, ngày mai Hà vr Niên cũng không cần đến, chắc Du Ân sẽ không thế tiếp đãi anh ta được.”

“Được rồi, tôi hiếu rồi, tôi sẽ nói với cậu ấy.” Diệp Văn nói xong, dừng lại một chút, sau đó trịnh trọng cảm ơn Phó Đình Viễn: “Lần này, cảm ơn cậu.”

Phó Đình Viễn nói: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Tôi cứu cô ấy là vì chính mình, ông không cần phải cảm ơn tôi.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 490"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com