Sau Ly Hôn, Tạ Thiếu Vả Mặt Hàng Ngày - Chương 89
Anh đưa cô đến một nơi vắng vẻ trong khu vườn của khách sạn rồi nặng nề mở miệng giáo huấn cô: “Du Ân, em có biết suy nghĩ không? Diệp Văn nói nhận em làm con gái nuôi thì em liền đồng ý sao? ông ta đưa em ra ngoài đến gần nửa đêm mới trở về mà em cũng dám đi sao?”
Du Ân không có cách nào nói cho anh biết về sự tin tưởng khỏ hiếu của mình đối với Diệp Văn, cô chỉ lắc nhẹ cố tay bị anh giữ chặt rồi thản nhiên nói: “Chuyện này có liên quan gì đến anh không?”
Phó Đình Viễn nghẹn khuất, vừa định mở miệng nói gì đó thì
Du Ân lại nhíu mày nói: “Phó Đình Viễn, anh vất vả từ Giang Thành tới đây là đế dạy dỗ tôi, cãi nhau với tôi sao?”
Du Ân không nói còn đỡ, cô vừa nói xong đã khiến ngọn giận đang cố kiềm chế của Phó Đình Viễn bùng lên, anh bước tới, đấy cô dựa vào bức tường phía sau, nheo mắt nguy hiếm nói: “Em cũng biết tỏi vất vả tới đây sao? Vậy em có nhận ra tại sao tôi phải vất vả bay suốt đêm đế tới đây không?”
Phó Đình Viển từng bước ép sát, Du Ân nhắm mắt nói: “Làm sao tôi biết được anh nghĩ gì.”
Phó Đình Viển nghiến răng rống lẻn: “Bởi vì tôi lo láng cho em!”
Du Ân không muốn đối mặt với lời thố lộ của Phó Đình Viễn nên giơ tay định đấy anh ra.
Cô chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu và sự lo lắng của Phó Đình Viển dành cho cô, nhưng số lần anh nói quá nhiều khiến cô có chút tin vào điều đó.
Phó Đình Viển nắm lấy tay cô, chậm rãi nhìn cỏ rồi thở dài:
‘Tôi thực sự rất lo láng cho em, rất nhớ em, tỏi không thế chấp nhận được việc mấy ngày không thể gặp em, cho nên mới theo tới đây…”
Lúc nãy khi nhìn thấy cô, anh luôn nghĩ mình chỉ lo lắng cho cô, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh mới giật mình nhận ra, anh gấp gáp tới đây còn là bởi vì anh nhớ cô, không muốn rời xa cô.
Kế từ khi anh nhận ra tình cảm của mình, cô chưa bao giờ biến mất trước mắt anh quá một ngày.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Phó Đình Viễn vô cùng phức tạp, nhịn không được mà cúi đầu xuống.
Sợ hãi cả đêm, giờ anh chỉ muốn làm thế này.
Du Ân vội vàng rút tay ra và tát anh một cái.
Anh nghiện hôn sao?
Trước đó ở nhà cô cũng hôn cô một cái, tới đây lại muốn hôn sao?
Du Ân cảm thấy mình cần phải mạnh mẽ chống lại, nếu cứ đế như thế này anh cứ được một tấc lại tiến một thước thì sao?
Phó Đình Viễn bị tát vào mặt cũng không tức giận, thay vào đó, anh kéo tay Du Ân: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Tôi không chấp nhận…” Du Ân khỏng muốn đế ý đến anh nữa, cô hất tay anh ra, xoay người chạy về phía đại sảnh khách sạn.
Phó Đình Viễn không đuối theo vì anh có việc quan trọng khác phải làm.